Thời điểm Nguyễn Thiếu Trạch tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã không có ai.
Cậu theo bản năng duỗi tay sờ sờ, độ ấm đều đã không còn, có thể thấy người đã đi được một lúc lâu. Nguyễn Thiếu Trạch mạc danh sinh ra một loại ảo giác bị rút điếu vô tình, chợt buồn cười mà vỗ vỗ mặt chính mình, đem loại ý niệm quỷ dị này xua đuổi ra ngoài.
Bởi vì là mùa hè, lại ở nhà, Nguyễn Thiếu Trạch thập phần hào phóng mà lựa chọn không mặc quần áo. (Lại còn không lo sợ trong nhà có nuôi một con sói, mà cũng sắp bị thịt rồi mn ạ. Thiệt sự, không lâu đâu :)))
Đánh răng rửa mặt xong, lại cảm thấy trong bụng một trận đói khát, liền chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ( vẽ lão thử trong phim hoạt hình, giống cái tối hôm qua) cọ cọ cọ hướng phía dưới lầu chạy. Lưu mụ ở phòng bếp nhìn tiểu thiếu gia như vậy, thấy nhiều liền không trách mà còn đem nồi thịt xông khói đặt trên bếp hăm nóng lại rồi chuẩn bị làm sandwich cho cậu ăn.
Nguyễn Thiếu Trạch đói đến không chịu được, căn bản chờ không kịp vài phút này, bàn tay trần mà từ cái chảo vớt thịt xông khói ra, nhét vào trong miệng.
“Ở đây vẫn còn!” Lưu mụ vội vàng nhắc nhở.
Nguyễn Thiếu Trạch một bên gật đầu, một bên ăn đến hồng hộc, “Còn nữa sao? Một miếng đúng là ăn không đủ!”
“Có có có,” Lưu mụ vội vàng từ tủ lạnh cầm thịt xông khói trong hộp lấy ra tới, “Tiểu thiếu gia còn muốn ăn thêm mấy miếng?”
Nguyễn Thiếu Trạch nghĩ nghĩ: “Hai đi…… Không, ba miếng!”
Lưu mụ buồn cười mà nhìn hắn vươn bốn ngón tay, trong giọng nói tràn đầy yêu thương: “Kia tiểu thiếu gia phải nhớ chút lại ăn thêm hai mảnh bánh mì cùng rau xà lách, cũng không thể chỉ ăn thịt.”
Nguyễn Thiếu Trạch một lòng nhào vào ăn thịt xông khói, thất thần gật đầu.
Lưu mụ nhìn thấy bộ dáng gấp gáp ứng phó này của cậu, cười đến bất đắc dĩ.
Nghiêm khắc mà nói, tiểu thiếu gia là do bọn họ nhìn lớn lên, lão gia cùng phu nhân hàng năm đều ở bên ngoài bôn ba, bọn họ đầu tiên là mang Cử thiếu gia lớn về nhận nuôi, sau lại mang thai bảo bối là Sính thiếu gia. Nói một câu không đúng mực thì gọi hai vị thiếu gia của bọn họ “Cha mẹ”đều không có cũng không quá.
Hơn nữa Sính thiếu gia từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, Lưu mụ đối với càng là thương tiếc.
Nguyễn Thiếu Trạch lại không biết hoạt động tâm lý của Lưu mụ tâm, cậu đang trông mong mà nhìn cái chảo đang làm thịt xông khói, gấp không chờ nổi hỏi: “Khi nào có thể ăn a?”
Một bên nói, một bên vô ý thức mà đem cái tay vừa rồi dính mỡ hướng ở trên mông chùi chùi.
Lưu mụ đang muốn nói chuyện, một giọng nam không vui bổng từ phía sau vang lên: “Bảo bối! Vì cái gì không mặc quần áo?”
Bả vai Nguyễn Thiếu Trạch run run, rúc cổ quay đầu lại, cười mỉm nói: “Ta nóng không được sao.”
“Nóng cũng phải mặc quần vào đi chứ.” Cung Cử đi tới, ở trên cánh tay cậu sờ sờ, chau mày, “Nhìn xem, cánh tay lạnh như vậy, đến lúc đó sinh bệnh thì làm sao bây giờ?”
Nguyễn Thiếu Trạch không kiên nhẫn mà bĩu môi.
Cung Cử vừa tức giận vừa buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa chờ một chút trong nhà còn có khách đến, ngươi tính toán cứ như vậy đi gặp hắn?”
“A a a? Ngươi như thế nào không chịu nói sớm!” Nguyễn Thiếu Trạch một bên nói, một bên hướng trên lầu phóng đi, cậu thật ra không có ham mê bại lộ trước người xa lạ đâu. Nhưng không đến hai phút, cậu lại quái kêu chạy vọt xuống dưới, một đầu đâm vào lòng ngực Cung Cử : “WHYYY! Tại sao trong tủ của ta lại không có quần áo! Tất cả đều là váy!”
“……” Cung Cử vô ngữ nói, “Ai kêu ngươi luôn đem quần áo mặc rồi ném lung tung, hẳn đều đã đem đi giặt sạch rồi.”
Nguyễn Thiếu Trạch lập tức nói: “Vậy ngươi cho ta mượn quần!” (để trùm lên đầu hay sao mà chỉ mượn một cái quần vậy)
Cung Cử nói:" Quần của ta ngươi có thể mặc vừa sao……”
“Ta có thể gập lại mà!” Nguyễn Thiếu Trạch lấy sét đánh không kịp mà đánh gãy lời hắn, cự tuyệt nghe những câu nói làm cậu thương tâm muốn chết kia, “Ngươi sẽ không đến mức cho ta mặc váy đi gặp khách đi?”
Cung Cử nhướng mày, ác liệt nói: “Cũng không phải không thể a.”
Nguyễn Thiếu Trạch: “……”
Cung Cử tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn bằng tốc độ nhanh nhất đi lên lầu kiếm quần cho Nguyễn Thiếu Trạch, sau đó cầm một cái quần vận động của chính mình mang xuống dưới.
Nguyễn Thiếu Trạch tiếp nhận liền mặc vào.
Vừa lúc này, tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Cung Cử thấy Nguyễn Thiếu Trạch mặc quần cũng đã không sai biệt lắm, liền xoay người đi ra mở cửa.
Trong nháy mắt bổng nhiên từ một cánh cửa khác một tiếng cẩu hưng phấn kêu vang lên, cùng lúc đó đồng thời phát ra còn có tiếng kêu thảm thiết của Nguyễn Thiếu Trạch.
Cung Cử tức khắc không rảnh lo tới nam nhân đang đứng ngoài cửa, cuống quít chạy đến phòng khách tìm Nguyễn Thiếu Trạch.
Người tới vẻ mặt có hơi mộng bức, tự giác đóng lại cánh cửa phía sau, cũng đi phía sau hắn hướng phòng khách đến.
Nhưng mà một màn này đập vào mi mắt, làm hai cái đại nam nhân nhìn tới há hốc mồm —— chỉ thấy Nguyễn Thiếu Trạch quỳ rạp trên mặt đất, một tay bắt lấy sô pha, một tay túm lấy qυầи ɭóŧ của chính mình, cái quần vận động không hợp lắm bây giờ đã tuột tới mắt cá chân, chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ đang tràn ngập nguy cơ mà treo ở trên đùi cậu, lộ ra hơn phân nửa cái mông trắng nõn.
Mà người khởi xứng ra sự kiện kia, không hề nghi ngờ, chính là còn đang gắt gao cắn qυầи ɭóŧ Nguyễn Thiếu Trạch không chịu nhả ra "Vượng Tài".
(Đội quần lần 3, đúng là mượn cái quần không sai mà.. !-!)
“Vượng Tài! Nhả ra!” Cung Cử là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần lập tức quát, tiến lên bắt lấy vòng cổ của Vượng Tài đem nó kéo ra.
Nguyễn Thiếu Trạch lện còn lại là rơi đầy mặt mà đem qυầи ɭóŧ kéo trở về, ngồi quỳ trên mặt đất không lên tiếng.
Cung Cử gọi người hầu đem Vượng Tài dắt đi sân mới trở về đem Nguyễn Thiếu Trạch túm lên, một bên giúp cậu mặc quần một bên hỏi: “Sao lại thế này, Vượng Tài công kích ngươi?”
....
(: thiệt sự thì tình tiết đội quần của hai tên nam nam này nhiều vô kể, ngay cả TG trước cũng vậy, không biết phải đội bao nhiêu cái quần mới vừa..... Cầu phúc cho 2 anh, và cả TG sau. Tui cũng khổ cực lắm)