Chương 12

Trong bóng đêm tĩnh lặng bỗng nhiên phát ra thanh âm đem Nguyễn Thiếu Trạch dọa đến trái tim thiếu chút nữa liền nghĩ đập.

Cung Cử sắc mặt không vui mà mở đèn trên bàn gần sô pha ra, quay đầu liền nhìn thấy Nguyễn Thiếu Trạch tay che ngực lại ngồi dưới đất, cau mày.

“…… Xin lỗi, bị dọa rồi sao?” bất mãng trong lòng Cung Cử tức khắc tan thành mây khói, vội vàng đi qua đem Nguyễn Thiếu Trạch nâng dậy, “Trái tim không thoải mái sao, có cần ca uống đi lấy thuốc không?”

Nguyễn Thiếu Trạch không tiếng động mà lắc lắc đầu.

Sau một lúc lâu rốt cuộc mới tốt lên, trợn trắng mắt mà liếc Cung Cử một cái nói: “Ngươi biết ta sẽ bị dọa liền không cần như vậy a, thật quá mức!”

Cung Cử lúc này mới thấy rõ trang phục của cậu, không chịu được nhíu mày: “Ngươi như thế nào trang điểm thành như vậy lại còn đi ra ngoài? Trên mặt vẽ mấy cái lung tung rối loạn gì, mau rửa sạch đi!”

Nguyễn Thiếu Trạch không phục nói: “Ngươi khi đóng phim không phải cũng trang điểm thật dày đấy sao.”

Cung Cử không để ý đến cậu, giơ tay liền đi xốc váy lên, “Quần an toàn đâu, không mặc?”

Một cái quần tam giác in hình lão hổ ở mông hiện ở mi mắt.

Nguyễn Thiếu Trạch vội vàng đem váy áp trở về, ấn mông, phẫn nộ mà trừng mắt với Cung Cử.

Cung Cử mặt không đổi sắc, nói: “Ta không phải có mua quần an toàn cho ngươi sao, vì cái gì không mặc, để người ta thấy hết thì làm sao?”

Nguyễn Thiếu Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là thứ mà chỉ có con gái mới mặc!"

Cung Cử chỉ chỉ váy cậu, nói: “Vậy bộ đồ hiện tại mà ngươi đang mang chẳng lẻ không phải là đồ của con gái?”

Nguyễn Thiếu Trạch nghẹn lời, quay mặt đi nói: “Cái này không giống nhau.”

“Cưỡng từ đoạt lí, một chút lực thuyết phục cũng không có,” Cung Cử lại xốc váy cậu lên nhìn thoáng qua, “Hơn nữa người đều lớn như vậy, như thế nào còn mặc loại qυầи ɭóŧ ấu trĩ như vậy?” (công có sở thích khó nói a~~~)

Đầu Nguyễn Thiếu Trạch đầy hắc tuyến: “Ca, ngươi không cần luôn chơi lưu manh như vậy được không?”

Cung Cử nhướng mày, duỗi tay ở trên mông cậu nhéo một phen, nói: “Ta chính là thích chơi như vậy đấy? Trước kia khi ngươi bị thương không phải luôn do ta tắm rửa cho hay sao? Nói thật, trên mông ngươi có mấy viên chí (nốt ruồi thì phải) ta đều biết.”

Nguyễn Thiếu Trạch hiếu kỳ nói: “Có mấy viên?”

Cung Cử: “……”

Cung Cử nói: “Không cụ thể, nếu không ta hiện tại giúp ngươi đếm xem?” Nói xong liền hướng tay xuống váy của Nguyễn Thiếu Trạch.

Nguyễn Thiếu Trạch vội vàng đầu hàng, một tay che phía trước một tay chắn phía sau vội vàng chạy tới cầu thang: “Cái tên đại lưu manh nhà ngươi, ta muốn đi lên phòng nghỉ ngơi!” Sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy đi.

Cung Cử nhìn theo bóng dáng cậu mà bật cười.

Đầu ngón tay lại vô ý thức mà xoa nắn lên, làm như dư vị hoạt nộm vừa rồi chạm vào vẫn còn xúc cảm.

Nguyễn Thiếu Trạch ở trong phòng tắm tẩy trang, lại tắm rửa, cả người lười biếng từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Cung Cử chính cầm một quyển sách, dựa vào đầu giường lật xem.

Nguyễn Thiếu Trạch thấy nhiều rồi nên cũng không trách nói: “Ca ca hôm nay muốn cùng ta ngủ?”

“Đúng vậy,” Cung Cử buông sách xuống, nhìn cậu ôn nhu mà cười cười, “Vài ngày sau có khả năng ta phải đi nơi khác, sẽ không còn cơ hội bồi ngươi ngủ nữa.”

Nguyễn Thiếu Trạch bĩu môi nói: “Ta mới không cần ngươi bồi đâu.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn là thành thật mà đi đến mép giường, cởϊ áσ tắm dài, hướng vào chăn.

Cung Cử thoáng nhìn, cả kinh vài phút trêu ghẹo nói: “Hôm nay không mặc lão hổ nên thành lão thử(chuột á)?”

Động tác của Nguyễn Thiếu Trạch đang sửa sang lại chăn bổng dừng một chút , bất đắc dĩ nói: “Ca, ngươi có thể hay không không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mông ta, này sẽ làm ta có cảm giác rất nguy cơ.”

Cung Cử nói: “Cảm giác nguy cơ gì?”

Nguyễn Thiếu Trạch yên lặng lẩm bẩm: “Trinh tiết…… Gì đó.”

Cung Cử không nghe rõ: “Cái gì?”

“Không gì!” Nguyễn Thiếu Trạch đem cả người chôn xuống, chớp đôi mắt nói, “Ta buồn ngủ quá, ta muốn đi ngủ.”

Cung Cử dở khóc dở cười, thay cậu tắt đèn, đồng dạng cũngmột nằm một bên, nói: “Bảo bối, qua nữa tháng nữa liền tới lễ thành niên của ngươi, ba mẹ nói chuẩn bị mấy ngày sẽ sắp xếp để trở về, đến lúc đó tổ chức một yến hội long trọng, cũng nhân cơ hội này cho ngươi nhận thức một ít người. .”

“Bọn họ phải về?” trong giọng nói của Nguyễn Thiếu Trạch cũng không nghe được chút cao hứng nào, “Vậy thì kêu bọn họ trở về đi, đến lúc đó ta chỉ cần phụ trách tham dự yến hội là được rồi?”

“Nói như vậy cũng không sai……”

Bảo bối nếu đã thành niên, vậy hắn cần nhất thiết bước vào cái vòng kia.

Cung Cử ở trong lòng không tiếng động mà thở dài, kỳ thật hắn nghĩ bảo bối vĩnh viễn cũng không cần lớn lên, như vậy liền không cần phải đối mặt với những cái mặt tối bên ngoài. Đáng tiếc lại là con trai nối dõi duy nhất của Cung gia đây là quá trình mà cậu nhất định phải trải qua, vô pháp tránh được, cũng sẽ không có người đồng ý cho cậu tránh.

Nguyễn Thiếu Trạch cảm giác được cảm xúc của Cung Cử trở nên thấp xuống, nghĩ nghĩ, duỗi tay ở hắn trên trán xoa nhẹ hai cái, an ủi nói: “Yên tâm đi, ta nói như thế nào cũng là một người con trai, sẽ không vì một trường họp nhỏ như vậy liền HOLD không được. Lại qua mấy năm, ta nhất định cũng sẽ giống như ca ca vậy, làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa!”

Cung Cử một nhịn không được cười nói: “Muốn giống như ta? Vậy trước hết ngươi cần cao thêm chừng 10cm nữa mới được.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

Dựa! Có thể chơi đùa một cách vui vẻ hay không!

Nguyễn Thiếu Trạch đột nhiên đem tay rụt trở về, xoay người đưa lưng về phía Cung Cử nhắm hai mắt lại.

“Bảo bối?” Cung Cử ở phía sau cậu nhẹ nhàng mà kêu gọi.

Nguyễn Thiếu Trạch làm bộ mắt điếc tai ngơ.

Quá mức! Cư nhiên dám chọc vào chiều cao của Nguyễn ca! Nguyễn ca sinh khí!

Cung Cử lại kêu hai tiếng, Nguyễn Thiếu Trạch trước sau không thèm đáp lại, dần dần mà bị bầu không khí an tĩnh tại đây lây nhiễm, liền ngủ rồi.

Cung Cử nghe được tiếng hít thở vững vàng tiếng của cậu, ngồi dậy, thò lại gần nhìn thoáng qua.

Lọt vào trong tầm mắt hắn là dung nhan điềm tỉnh đang ngủ của Nguyễn Thiếu Trạch.

Cung Cử lại thử thăm dò kêu hai tiếng, thậm chí còn dùng tay nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Thiếu Trạch , thấy Nguyễn Thiếu Trạch thật sự đã lâm vào giấc ngủ say, lúc này mới hít sâu một hơi, làm ra sự tình ngày đêm tơ tưởng.

Đầu ngón tay trượt trên gương mặt trắng nõn, đột nhập giữa môi, vuốt ve hàm răng, thoáng dùng sức, liền đem khớp hàm cạy ra một cái nhỏ.

Một cái tay khác lúc này chống ở trên đầu Nguyễn Thiếu Trạch, Cung Cử cúi đầu, đem bờ môi của chính mình hôn lên môi Nguyễn Thiếu Trạch.

Đầu lưỡi theo cái khe hở đã bị cạy ra kia xâm nhập, câu lấy cái lưỡi đang an tĩnh ngủ đông, giao thoa triền miên, một sợi nước dãi vô pháp từ khoé miệng không khép kín chảy xuống, ở trên gối đầu ấn ra một đóa nước bọt nho nhỏ.

Thẳng đến khi Nguyễn Thiếu Trạch bởi vì hô hấp không thuận mà nhíu mày, Cung Cử mới lưu luyến mà đình chỉ xâm lược.

“Bảo bối, ngươi là của ta.”

Trong phòng yên tĩnh, Cung Cử nghe được chính mình nói như thế.

(Lo lắng cho con trai hời này quá))