Chương 9

Nguyễn Thiếu Trạch lắc lắc đầu nói: “Tôi chưa từng gặp cậu.”

“Như vậy sao,” Nam nhân soái khí cười cười, cũng không kiên trì, “Ngượng ngùng, ta còn có chút việc muốn xử lý, liền đi trước một bước.”

Nguyễn Thiếu Trạch gật gật đầu, nhìn theo hắn rời đi.

Lúc sau, Nguyễn Thiếu Trạch lại ở bên ngoài lắc lư một hồi lâu, cơ hồ đem hơn nữa cái vườn trường này đều đi dạo, còn cùng Vượng Tài ở trên mặt cỏ lăn qua lăn lại vài cái, một lúc sau mới bị Cung Cử gọi điện thoại kêu đi ăn cơm trưa.

Cơm trưa là ăn ở một quán ăn Trung Quốc gần trường, hoàn cảnh vệ sinh đều không tồi, làm người chút thói sạch như Nguyễn Thiếu Trạch thực vừa lòng.

Làm cậu ngoài ý muốn chính là, cậu nguyên bản cho rằng chỉ có cậu cùng Cung Cử hai người cùng nhau ăn thôi, vào phòng nhỏ mới biết được, ba người bạn cùng phòng của Cung Cử cũng ở đây. Trong đó có lão tứ nhân lúc cậu vừa vào tới cửa liền nhiệt tình chào đón: “Đệ đệ tới rồi, chúng ta đây đều đang chờ ngươi nha!”

Nguyễn Thiếu Trạch kỳ quái mà nhìn hắn một cái, không tiếp lời, đi đến chỗ ngồi bên người Cung Cử ngồi xuống.

Lão tứ cũng không thèm để ý đến sự lãnh đạm của cậu, cười hì hì đem thực đơn đưa qua, “Đệ đệ thích ăn cái gì, tùy tiện gọi.”

“Oa, ngươi người này,” lão nhị nhìn thần thái của tên thanh niên đáng khinh này một cái, nghe vậy lộ ra vẻ bất mãn, “Thật là quá phận a, không phải tiêu tiền chính mình liền một chút cũng không chịu khắc chế, không sợ đến buổi tối chúng ta sẽ trả thù ngươi sao?”

Nguyễn Thiếu Trạch động tác tiếp thực đơn dừng một chút, “Buổi tối?”

Không thể trách hắn, thần thái lão nhị cùng ngữ khí nói ra đều làm người không biết rõ chân tướng sẽ dễ hiểu sai.

Cung Cử đơn giản mà cùng hắn giải thích một chút.

Nguyên lai hôm nay là sinh nhật 21 tuổi của lão tứ lão, giữa trưa ký túc xá của bọn họ tụ lại với nhau, ba người sẽ hùn vốn cho lão tứ một trầu cơm, rồi tới buổi tối lão tứ liền làm ông chủ, tìm một nơi để chơi cái suốt đêm.

“Đến lúc đó hẳn là sẽ có không ít cái tỷ tỷ xinh đẹp tới,” lão tứ cười đến đáng khinh, “Đệ đệ có muốn cùng chúng ta đến đó hay không, tới cùng nhau chơi a?”

Nguyễn Thiếu Trạch vẻ mặt thuần khiết mà hỏi một vấn đề: “Là cái loại tỷ tỷ phải trả tiền sao?”

Lão tứ: “……”

Cung Cử không dấu vết mà trừng mắt nhìn lão tứ một cái, quay qua Nguyễn Thiếu Trạch giải thích nói: “Đừng nghe hắn nói bậy, đều là nữ sinh cùng lớp, còn có một số bằng hữu mà hắn quen biết.”

Nguyễn Thiếu Trạch nói: “Như vậy a.”

Lão tứ cười xấu xa nói: “Đệ đệ cảm thấy thực đáng tiếc?”

Nguyễn Thiếu Trạch lắc đầu, nói: “Không phải, ta chỉ là sợ ngươi bị lừa.”

Lão tứ: “……”

Lão đại cùng lão nhị tức khắc không cho mặt mũi nào mà cười vang lên.

Khoé miệng Cung Cử cũng ngoéo một cái.

Lão tứ ai oán mà trừng mắt với Nguyễn Thiếu Trạch, Nguyễn Thiếu Trạch làm như không thấy, cùng Cung Cử dựa vào nhau gọi món ăn.

Nguyễn Thiếu Trạch mơ hồ nhớ rõ, nhân vật Cung Cử trong nguyên tác cũng không có mấy người bạn trừ nam chủ là bạn tốt duy nhất ra, không biết mấy người này có được tính hay không. Mà nam chủ Lục Trấn Anh từ khi lên sàn đến lúc sau thì chắc cũng không thể xem là hảo bằng hữu của Cung Cử được, chẳng qua là do thế giao thôi, hơn nữa tầng quan hệ này từ khi bọn họ biến thành tình địch cũng càng thêm yếu ớt.

Ăn xong cơm trưa, Cung Cử và bọn họ còn phải trở về học, Nguyễn Thiếu Trạch liền ôm Vượng Tài, tiếp tục kêu Lý thúc đi theo cùng nhau đi dạo vườn trường.

Đi đi rồi dừng dừng, thời gian cư nhiên qua thật mau, Nguyễn Thiếu Trạch mạc danh cảm thấy đối với loại sinh hoạt vườn trường như vậy lại có một loại cảm giác hoài niệm quỷ dị, mãi cho đến khi Cung Cử gọi điện thoại tới, hắn mới ý thức được đã tới 5 giờ.

Cùng Cung Cử hội hợp sau, Nguyễn Thiếu Trạch mới phát hiện đội ngũ đồng hành quả nhiên mở rộng lên gấp hai lần, trong đó nữ sinh thế nhưng chiếm hơn một nửa.

Có người từng gặp qua hai lần, có người thì hoàn toàn xa lạ.

Mà xem cách ăn mặc của các nàng, cũng không giống như con của một gia đình khá giả.

—— đây là khái niệm của tư bản chủ nghĩa rồi hội tụ ăn sinh nhật đi, Nguyễn Thiếu Trạch cảm khái.

Một hàng mười ba người, được lão tứ dẫn dắt đến một hội sở thoạt nhìn không được tiện nghi lắm, bọn họ tựa hồ cũng không tính toán đi ăn cơm chiều, mà là chuẩn bị ở hội sở một bên ăn một bên chơi, đói bụng liền hướng ngay đó ăn.

Như vậy nha. Cuộc sống sinh hoạt thật là…… một chút khó chịu cũng không có!

Nguyễn Thiếu Trạch hứng thú bừng bừng mà đi theo phía sau“Đại ca ca đại tỷ tỷ”, chờ mong tiết mục lúc sau —— đến nỗi thứ bị bỏ xuống "tiểu Vượng Tài" cũng đã được Lý thúc mang trở về biệt thự, nó rốt cuộc vẫn chỉ là chó con, trời chiều rồi, chắc cũng đã mệt nhọc, lúc Nguyễn Thiếu Trạch đem nó giao cho Lý thúc nó cũng đã gục xuống, mơ màng sắp ngủ.

Cung Cử đi ở phía sau của Nguyễn Thiếu Trạch , nhìn hắn khó khăn kìm nén hưng phấn rồi lại có chút khập khiễng đi, buồn cười mà lắc lắc đầu.

Mà quá trình tụ hội lúc sau người tiểu đệ đệ nhỏ tuổi nhất Nguyễn Thiếu Trạch bằng vào mị lực xuất sắc nhất của mình, đem cái gọi là sinh nhật lão tứ đoạt hết nổi bật không chừa một cái gì, đặc biệt là đối với nữ sinh Nguyễn Thiếu Trạch càng thành công kích phát mẫu tính trên người bọn họ, bị vây đến ngay cả Cung Cử đều không nói được nửa câu.

Lão tứ bị đẩy đến một bên, nắm tay áo của Cung Cử che mặt khóc nức nở: “Đệ đệ ngươi về sau nói không chừng sẽ là một tên hoa hoa công tử xuất sắc a.”

Chỉ bằng mị lực hấp dẫn nữ nhân lúc này, về sau lớn lên khẳng định sẽ có càng nhiều nữ nhân nhào vào trong ngực cậu, không biết oai đến bao nhiêu.

Ai ngờ Cung Cử nghe lời hắn nói xong, ánh mắt ảm ảm, lại là trực tiếp đẩy người ra, đem Nguyễn Thiếu Trạch một phen vớt tới.

Lão tứ: “???”

Nguyễn Thiếu Trạch tắc như được đại xá mà trốn đến phía sau Cung Cử.

Hắn kỳ thật cũng bị đẩy đến có chút thiếu oxy, chân cẳng bất đắc dĩ không tiện, lại không dám xô đẩy, may mắn Cung Cử kịp thời ra tay tương trợ.

Những người bị đoạt “Món đồ chơi” đi rồi bắt đầu bất mãn, trong đó có một nữ sinh chống nạnh kêu gào nói: “Cung Cử, đừng tưởng rằng ngươi là lớp trưởng liền có thể muốn làm gì thì làm a, mau đem đệ đệ trả lại cho chúng ta! Chúng ta còn không có chơi…… Còn không có nắn đủ đâu!”

…… Hắn vừa rồi không nghe lầm đi? Nàng là nói “Chơi”là chơi quỷ gì chứ?

Hắn mới không phải món đồ thú vị sắp bị quăng ngã đâu!

Nguyễn Thiếu Trạch biểu tình thập phần ai oán.

Không nghĩ tới biểu tình đáng thương như vậy lại vô tình một lần kích phát nội tâm của đám nữ sinh kia. Hận không thể đem cái tiểu đệ đệ đáng yêu này ôm vào trong ngực, xoa đến khi cậu khóc thút thít. ((?????))

Nguyễn Thiếu Trạch không biết suy nghĩ trong lòng của các nàng, lại mạc danh rùng mình một cái.

“Đệ đệ ta thân thể không tốt, các ngươi đừng có quá mức như thế.” Cung Cử dùng ngữ khí ôn hòa rồi lại chân thật, đáng tin nói.

Nguyễn Thiếu Trạch tránh ở phía sau hắn, dùng sức gật đầu.

Lời này vừa nói ra, đám kia nữ sinh còn chưa có đã thèm kia cũng ngượng ngùng không lại ra tay tiếp, chỉ phải hi hi ha ha mà từ bỏ, trong đó không biết ai bỗng nhiên đề ra một câu: “Chúng ta tới chơi trò chơi quốc vương đi!”

Lập tức liền có người bàn lại: Được đó! Ta hình như vừa rồi còn nhìn thấy nơi này có bài poker!”

Nguyễn Thiếu Trạch bị Cung Cử lôi kéo ngồi xuống sô pha, hiếu kỳ nói: “Trò chơi quốc vương là cái gì?”