Chương 8

Mẹ a!! Cậu vì cái gì có thể từ đám nữ sinh kia ( bao gồm cả nam sinh ) nhìn thấy trong ánh mắt đó chứa lục quang? Nhất định là ảo giác rồi!

Cung Cử cũng vội vàng đem Nguyễn Thiếu Trạch bảo hộ phía sau, nghiêm túc nói: “Đừng làm loạn nữa, trên đùi đệ đệ ta còn có thương tích.”

Lời này vừa nói ra, các bạn thân sôi nổi lui về phía sau một bước, không dám lại tiến lên phía trước.

“Đệ đệ ngươi như thế nào mà bị thương nha?”

“Đệ đệ đáng yêu như vậy, không phải là bị đồng học khi dễ đi?”

“Nếu đệ đệ bị khi dễ, Cung Cử khẳng định sẽ tìm tới cửa nhà hắn đem mấy tên thiếu niên bất lương đó hung hăng giáo huấn một phen!”

Nguyễn Thiếu Trạch: “……” Uy uy!

Cũng may chuông vào học kịp thời vang lên, các bạn thân lưu luyến không rời mà về chỗ ngồi từng người, tính toán khi khóa này kết thúc sẽ cùng vị tiểu đệ đệ đáng yêu này hảo hảo giao ♂ lưu một phen.

Nguyễn Thiếu Trạch thường thường bị các ánh mắt trộm ngắm lại đây, xem đến phía sau lưng cũng phát lạnh.

Cậu cọ cọ Cung Cử bên cạnh, ôm cánh tay hắn, hạ giọng nói: “Ca, vì cái gì ta cảm thấy ánh mắt bọn họ giống như thật sự muốn ăn ta nha!.”

Cung Cử khẽ cười, dùng cán bút chọc chọc gương mặt cậu nói: “Đó là bởi vì bảo bối quá đáng yêu a.”

Nguyễn Thiếu Trạch tức khắc dùng một bộ biểu tình như bị sét đánh nhìn hắn.

Cung Cử bị biểu tình của cậu dữ tợn kinh tới rồi, vội hỏi: “Làm sao vậy? Miệng vết thương lại đau sao?”

Nguyễn Thiếu Trạch gian nan nói: “Vì, vì cái gì…… Ngươi cũng kêu ta là…… Bảo bối a?”

Cung Cử kỳ quái nói: “Bảo bối là ngươi nhũ danh, ngươi chỉ cho phép mụ mụ kêu, không cho ca ca kêu sao? Khi còn nhỏ ngươi cũng không có ý kiến với cái này nha.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

Hắn vẫn luôn cho rằng bảo bối là ái xưng mà Cung mụ đối với cậu gọi!

Làm một đại nam nhân, bị một nam nhân khác kêu bảo bối cảm giác thật là…… Vô cùng không tốt.

Cung Cử thấy biểu tình hoảng hốt của cậu, không minh bạch mà nhìn, rốt cuộc cái đầu nhỏ này đến tột cùng là nghĩ cái gì, vừa lúc giáo thụ bắt đầu giảng giải một điểm tương đối quan trọng, Cung Cử liền buông nghi hoặc, trước chuyên tâm ghi nhớ lại.

Nguyễn Thiếu Trạch đầu váng mắt hoa, ghé vào trên bàn giả chết.

Thouwf gian cậu xuất viện đã qua gần hai tháng, miệng vết thương trên đùi tuy rằng dài đến mười mấy centimet, cũng đã kết vảy đến không sai biệt lắm, đi đường chậm một chút là không thành vấn đề.

Nguyễn Thiếu Trạch nghe xong một tiết liền có chút ngồi không yên, thời điểm lần đầu tiên tới hành động còn có chút không tiện, chỉ có thể ngồi chơi di động, hiện tại chân có thể đi rồi, di động cũng chơi chán rồi, cậu liền muốn đi ra ngoài đi dạo. Vừa lúc cậu bởi vì sợ Vượng Tài tịch mịch, kêu tài xế trong nhà cùng nhau theo lại đây, hiện tại phỏng chừng chính mình nên ôm Vượng Tài ra bên ngoài phơi nắng đi.

Nguyễn Thiếu Trạch duỗi tay chọc chọcvcánh tay Cung Cử .

Cung Cử cũng không ngẩng đầu lên, một bên viết chữ một bên nói: “Lại muốn đi WC? Tự chính mình đi thôi.”

“Không phải a,” Nguyễn Thiếu Trạch nhẹ giọng nói, “Ta muốn đi ra ngoài đi dạo một chút.”

Cung Cử bổng dưng dừng ngòi bút lại, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía cậu, “Chân còn không có hoàn toàn tốt liền nghĩ đi ra ngoài chơi, không được.”

Nguyễn Thiếu Trạch lập tức nói: “Ta đây muốn đi WC.”

Cung Cử cười nói: “Sau đó thuận tiện chạy ra ngoài chơi? Không được, còn có mười phút liền tan học, trước nghẹn một hồi, qua một lát nữa ta mang ngươi đi.”

Nguyễn Thiếu Trạch không thể tin tưởng mà mở to hai mắt nhìn.

Ngọa tào, liền đi ra ngoài tản bộ một lát cũng muốn quản? Hắn như thế nào không biết nam xứng cư nhiên là cái dạng thuộc tính này? Trong nguyên tác căn bản không thấy mà!

Cung Cử làm như nhìn ra nội tâm lên án của cậu, giải thích nói: “Ngươi đừng có quên vết sẹo vẫn còn đau, lại quên chính mình là như thế nào bị bắt cóc sao?”

…… Hình như là bởi vì cùng hồ bằng cẩu hữu đi ra ngoài chơi đến nửa đêm, mới bị người theo dõi đi?

“Nhưng hiện tại là ban ngày ban mặt a,” Nguyễn Thiếu Trạch không phục nói, “Hơn nữa Lý thúc cũng ở bên ngoài, Vượng Tài còn đang chờ ta nữa! Ngươi không biết sao, Vượng Tài nó chính là một tiểu khả ái, một ngày không thấy ta liền như cách tam thu, hiện tại đã qua một xuân một hạ, khẳng định đang nhớ ta muốn chết , quá đáng thương!”

“……” Cung Cử bất đắc dĩ nói, “Ta trước kia như thế nào không biết ngươi có nhiều ngụy biện như vậy?”

Bởi vì trước kia không phải là Nguyễn ca anh tuấn tiêu sái a!

Nguyễn Thiếu Trạch tiếp tục chờ mong mà nhìn hắn.

Cung Cử bị hắn xem đến mềm lòng, chỉ đành phải nói: “Đi ra ngoài cũng được, nhưng ngươi nhắn cho Lý thúc một tin trước đi, ta muốn thấy hắn đến đem ngươi đi.”

“Được rồi!” Nguyễn Thiếu Trạch nhanh nhẹn mà lấy ra di động đánh chữ.

……

Ôm Vượng Tài, ngồi ở trên xe lăn, bị Lý thúc đẩy ở một con đường toàn cây xanh Nguyễn Thiếu Trạch bây giờ chính là phong cảnh mà mọi người chú ý.

Những người chứng kiến đều bị tiếc hận mà nhìn về phía hai chân của Nguyễn Thiếu Trạch.

—— rõ ràng là một mỹ thiếu niên, như thế nào lại là người tàn tật!

Kỳ thật Nguyễn Thiếu Trạch chỉ là lười mà thôi.

Đi được một lúc lại cho Lý thúc đi đến cốp xe đem xe lăn lấy ra đây, thể nghiệm một phen sinh hoạt chân chính của thiếu gia .

Một trận gió thu thổi bay, lá cây sàn sạt rung động, sợi tóc ngắn Nguyễn Thiếu Trạch theo gió giơ lên.

“Vυ"t” một chút, một tờ giấy không biết từ nơi nào bay ra, đập vào gương mặt hoàn mỹ của Nguyễn Thiếu Trạch đem mũi cậu đập đến đau.

Ngồi ở trong lòng ngực cậu Vượng Tài cũng chịu chút kinh hách, khẩn trương mà “Uông” một tiếng.

“Tiểu thiếu gia!” Lý thúc vội vàng thay hắn đem giấy bắt lấy tới.

Lại là “vυ"t” một chút, tờ giấy thứ hai cũng hồ hồ đi lên.

Vượng Tài: “Ngao ô ô!”

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

Là ai ở ghen ghét thịnh thế mỹ nhan của Nguyễn ca!!

“Phi thường xin lỗi, folder của tôi không biết vì sao lại lỏng, không có thương tổn đến cậu đi?” Người ghen ghét Nguyễn ca lập tức xuất hiện, chỉ là thanh âm lại dễ nghe đến ngoài ý muốn.

Nguyễn Thiếu Trạch phẫn nộ mà kéo trang giấy trên mặt xuống, trợn mắt tức giận mà nhìn người đi tới.

Nhưng mà giây tiếp theo, hắn liền ngây ngẩn cả người…… Thật, thật soái!

Một nam nhân có giá trị nhan sắc cao đang đứng trước mặt cậu không thua gì Cung Cử, chiều cao thoạt nhìn cùng Cung Cử cũng không sai biệt lắm, bất quá là do Nguyễn Thiếu Trạch ngồi ngước nhìn lên khả năng sẽ có khác một chút

Biểu tình Nguyễn Thiếu Trạch lập tức liền hòa hoãn không ít —— Ai bảo cậu một người có tính nhan khống!

“tôi không có việc gì,” Nguyễn Thiếu Trạch cầm tờ giấy trong tay, lòng đầy lửa giận đưa qua, “Ngượng ngùng a, đem đồ vật của cậu làm hỏng rồi.”

Nam nhân đầy soái khí lắc đầu cười, nói: “Không có gì, chỉ là một ít văn kiện thôi.”

Nguyễn Thiếu Trạch “Nga” một tiếng, không nói, cậu chỉ là ngửa đầu, không chớp mắt mà thưởng thức khí chất cùng hình dáng đẹp trai của thanh niên.

Ai, đáng tiếc thân thể này của cậu chỉ mới mười bốn tuổi, ngay cả nam xứng cũng không thể đẩy ngã, miễn bàn đến người xa lạ, thật là đáng tiếc.

“Tôi có phải hay không từng gặp qua cậu?” Cậu bị thanh niên soái khí trước mặt nhìn chăm chú, sau đó đột nhiên hỏi.

Nguyễn Thiếu Trạch nghiêng đầu một chút, chớp chớp mắt.

Hắn đây là…… Được người tiếp cận??∆