Chương 6

Nguyễn Thiếu Trạch kinh hô một tiếng, vội vàng ôm cổ hắn.

“Mụ mụ, ta đây liền mang bảo bối đi trường học.” Nói xong, Cung Cử hướng Cung phu nhân gật gật đầu, không cho nàng bất luận thời gian phản ứng nào, quay đầu liền đi.

Chờ đến khi Cung phu nhân nghĩ muốn ngăn cản, Cung Cử đã mang theo Nguyễn Thiếu Trạch, lên xe rời đi.

Nguyễn Thiếu Trạch ngồi ở trên ghế phụ, tò mò mà nhìn đông xem tây, lại nhịn không được sờ sờ tay trái chà sát vài cái.

Cung Cử dư quang thoáng nhìn, vội vàng đem tay cậu kéo ra, thả trả lại trên đùi, “Đừng lộn xộn, ngoan ngoãn ngồi.”

Nguyễn Thiếu Trạch nhăn cái mũi lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cung Cử lại bớt thời giờ nhìn hắn một cái, nói: “Vì cái gì nhất định phải cùng ta tới trường học?”

Tầm mắt Nguyễn Thiếu Trạch bị một con tiểu hắc cẩu xẹt qua ven đường bay nhanh về phía sau hấp dẫn lực chú ý, thuận miệng đáp: “Chính là không nghĩ sẽ ở nhà.”

Cung Cử thử nói: “Ta đây đưa ngươi đi trường học?”

Nguyễn Thiếu Trạch quay đầu lại nói: “A?”

Cung Cử nói: “Chính trường học của ngươi.” Hắn nói tên sơ trung mà cậu học.

Tức khắc đầu Nguyễn Thiếu Trạch diêu đến giống trống, đối với Cung Cử trợn mắt tức giận nhìn, lên án nói: “Oa ca, ngươi cũng quá tàn nhẫn đi, ta còn là người bệnh đó!”

Cung Cử: “……” Cũng không biết vừa rồi là ai một khóc hai nháo muốn ra cửa.

Biệt thự Cung gia cách trường học cũng không xa, xe chạy ước chừng hơn nửa giờ liền đến.

Cung Cử đem xe chạy đến bãi đỗ phía sau khu dạy học, đang chuẩn bị xuống xe, tầm mắt đảo qua Nguyễn Thiếu Trạch, biểu tình tức khắc cứng đờ —— vừa rồi đi quá gấp, cư nhiên không nghĩ nên mang quải trượng theo!

Cung Cử mày tức khắc nhíu lại.

Nguyễn Thiếu Trạch khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”

Cung Cử nhấp môi nói: “Không mang quải trượng, ngươi muốn như thế nào đi đường?”

Nguyễn Thiếu Trạch đơn thuần nói: “Không thể cho ca ca cõng sao? Hơn nữa ta cũng sẽ không nơi nơi chạy loạn, ca ca đi chỗ nào ta đi theo là được.”

Cung Cử nói: “Nơi này là trường học.”

Nguyễn Thiếu Trạch nói: “Ta biết a.”

Cung Cử nói: “Cõng ngươi đi,sẽ có người thấy được.”

Nguyễn Thiếu Trạch nhìn ngoài cửa sổ xe, nói: “Hiện tại ít người, chúng ta nhanh chút đi vào hẳn liền không thành vấn đề đi.”

Nhưng chờ lát nữa thời điểm đổi phòng học người chắc chắn sẽ gấp 10 lần hiện tại a……hiẹn tại nội tâm Cung Cử vô lực mà thở dài, thật sự cảm thấy chính mình đây là mang theo một cái phiền toái tới trường học.

Tuy rằng thời gian còn sớm, trên đường chỉ có một ít học sinh vì chiếm chỗ ngồi mà dậy sớm, nhưng một thanh niên soái khí cõng một thiếu niên khác tinh xảo giống như búp bê Tây Dương ( or thiếu nữ? ) đi ở trên đường, vẫn là khiến cho không ít người ghé mắt.

Cung Cử đau đầu vô cùng, Nguyễn Thiếu Trạch nhưng thật ra cũng không cảm thấy có việc gì, còn hướng một đôi nữ sinh cách bọn họ gần nhất vẫy vẫy tay.

Đối với nữ sinh đang trộm ngắm lập tức đỏ mặt, cúi đầu bước nhanh tránh ra.

Thật vất vả mới tới phòng học, Cung Cử bày ra thái độ khác thường mà tìm bàn gần cửa xong ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, hắn dừng chân khi gặp mặt ba gã bạn cùng phòng cũng tới.

Bọn họ theo bản năng mà tìm kiếm thân ảnh của Cung Cử , thẳng đến cánh tay bị người vỗ vỗ, mới chậm nửa nhịp mà nhìn về một bên.

Rồi sau đó có một người trong đấy kinh ngạc mà kêu lên: “Lão tam, ngươi không uống lộn thuốc đi, ngươi như thế nào……” Giọng nói khi ánh mắt Nguyễn Thiếu Trạch ngẩng đầu nhìn qua trong chóc lát tiêu thanh.

Lão đại kí túc xá mở to hai mắt nhìn, buột miệng thốt ra: “Hắn không phải là người kia cha mẹ……”

Đáng tiếc hắn nói cũng không có thể nói xong, bởi vì Cung Cử đưa lưng về phía Nguyễn Thiếu Trạch, đối với hắn lộ ra ánh mắt bảo im tiếng.

Lúc này, thanh niên vừa rồi kêu lên quái thanh, cũng chính là lão tứ trong kí túc xá nở nụ cười, hắn vòng đến phía sau của Nguyễn Thiếu Trạch , duỗi tay phải liền đi niết mặt cậu: “Hảo đáng yêu, đây là muội muội hay là đệ đệ a?”

Đối với cái tay heo duỗi lại đây, Nguyễn Thiếu Trạch há mồm liền cắn.

Lão tứ vội vàng rút tay về, lòng còn sợ hãi mà sờ sờ mu bàn tay chính mình lông tóc vô thương, nói: “Hung dữ như vậy, khẳng định là muội muội!”

Nguyễn Thiếu Trạch mắt trợn trắng: “Ngươi mới là muội muội.” Triển lãm một mảng phong phạm ăn chơi trác táng của nguyên chủ.

Cung Cử ở trên trán cậu nhẹ nhàng gõ gõ, nói: “Không được không lễ phép.”

Nguyễn Thiếu Trạch che lại đầu, không cao hứng nói: “Ngươi đánh ta, ta muốn nói cho mẹ!”

Lời này vừa nói ra, nguyên bản ba người trong kí túc xá còn cười hì hì tức khắc biến sắc. Bọn họ nhiều ít cũng biết một chút về gia thế của Cung Cử, cũng biết dưỡng mẫu kia của hắn thái độ đối với hắn có bao nhiêu kém, lại không nghe hắn nói đệ đệ trong nhà rốt cuộc như thế nào. Chính là một phen biểu hiện vừa rồi, cái đệ đệ này tựa hồ cũng thật sự xảo quyệt tùy hứng.

Tổ họp ba người ánh mắt đều lộ ra biểu hiện đồng tình mà hướng Cung Cử nhìn lại.

Lại không nghĩ thế nhưng thấy Cung Cử mãn nhãn ý cười mà chăm chú nhìn vào Nguyễn Thiếu Trạch, ngón tay nhéo cái má mềm mềm của Nguyễn Thiếu Trạch, lạnh lạnh nói: “Cáo cái gì?” Đáy mắt tràn đầy ôn nhu mà chính hắn cũng không có nhận thấy được .

Nguyễn Thiếu Trạch bị trêu đến hốc mắt thấm ướt, mồm miệng không rõ nói: “Ngươi khi dễ ta……”

Ngữ khí như thế nào nghe như một con cừu non bị sói xám khi dễ.

Tổ họp ánh mắt ba người từ đồng tình thay đổi thành nghi hoặc, liếc nhau —— chẳng lẽ địa vị Cung Cử ở trong nhà cũng không giống như bọn họ tưởng tượng, kỳ thật cũng rất có địa vị ? Ít nhất chuyện khi dễ đệ đệ tựa hồ là chuyện thường ngày.

Trong phòng học người dần dần nhiều lên, có không ít người đều chú ý tới vị trí biến hoá của Cung Cử, cùng với hỗn huyết thiếu niên bên cạnh hắn.

Cung Cử làm như không thấy, Nguyễn Thiếu Trạch càng không tim không phổi mà cầm di động Cung Cử chơi.

Chỉ là di động Cung Cử thực sự không thú vị, bên trong một cái trò chơi cũng không có, Nguyễn Thiếu Trạch trưng cầu ý kiến với Cung Cử cũng không bị từ chối, vô cùng cao hứng mà tải ba bốn trò chơi về, chơi đến đầu nhập —— đến nỗi di động nguyên chủ đã sớm đánh mất khi bị bắt cóc quên mất.

Nhưng mà, chơi trò chơi trên di động cũng không thể giải quyết hết thảy.

Ít nhất không thể giải quyết được cao tam.

Ở thời điểm còn hơn nửa giờ mới tan, Nguyễn Thiếu Trạch liền bắt đầu cảm thấy bụng nhỏ phát trướng, hắn không mặt mũi mà quấy rầy Cung Cử đang múa bút thành văn , tính toán chờ đến tan học lại nói.

Ai biết, lại qua mười lăm phút, một tiếng chuông vang lên trong tâm tình chờ mong của Nguyễn Thiếu Trạch——

Giáo thụ cư nhiên dạy quá giờ!

Tổn thọ a! Lão sư đại học này cư nhiên dạy quá giờ!

Nguyễn Thiếu Trạch đem ánh mắt lên án không ngừng phóng lên trên người giáo thụ, nhưng giáo thụ không hề có tiếp thu đến, có thể là đỉnh đầu quá bóng loáng đều bắn ngược lại rồi rớt ra.

Lại qua thêm mười phút , cậu không thể bàng quang nữa, rốt cuộc bắt đầu mãnh liệt kháng nghị.

Nguyễn Thiếu Trạch bất đắc dĩ, kéo kéo tay áo Cung Cử , nhỏ giọng nói: “Ca, ta muốn đi tiểu.”

Bút ký ghi nhớ trên tay Cung Cử dừng lại , nói: “Hiện tại?”

Nguyễn Thiếu Trạch gật đầu: “Ân.”

Cung Cử xem bộ dáng cậu giống như thực cấp, chỉ phải cùng bạn cùng phòng nói vài câu hỗ trợ ghi bài, sau đó đỡ đệ đệ đang sốt ruột đi ra phòng học.

Kết quả đi đến nửa đường Nguyễn Thiếu Trạch liền không nín được.

Miệng vết thương trên người cậu có điểm thâm, động tác hơi lớn một chút liền có khả năng sẽ vỡ ra, căn bản không dám lộn xộn, chỉ có thể đáng thương vô cùng mà nhìn Cung Cử.

Cung Cử bị hắn xem đến trong lòng một trận nhũn ra, nhìn quanh bốn phía, thấy không ai đi qua, mới thở dài, đem người chặn ngang bế lên, sải bước mà hướng phía toilet đi đến.

Nguyễn Thiếu Trạch một tay ôm Cung Cử cổ, một tay sắp hỏng mất mà che lại tiểu huynh đệ chính mình , rầm rì mà dựa vào trong lòng ngực Cung Cử , “Ca…… Ca, chậm một chút, muốn ra tới rồi……”

(Ngại giùm thiệt sự.. Ra là có nước đội quần thôi))

Cung Cử: “……”

Kỳ thật từ phòng học đến toilet cũng phải đi hai ba mươi bước.

Thật vất vả Cung Cử mới nâng cậu đứng vững, Nguyễn Thiếu Trạch run run rẩy rẩy mà giải quần.

Giải đến một nửa, hắn nếu có điều bất đắc dĩ ngẩng đầu, mặt vô biểu tình mà nhìn Cung Cử: “Ca, ngươi có thể đem mặt quay đi không?”

Cung Cử cười một cái, “Ngày hôm qua cũng không biết là ai khóc nháo muốn ta giúp hắn tắm rửa.” Nhưng vẫn là quay mặt đi.

Nguyễn Thiếu Trạch lúc này mới thống thống khoái khoái mà thở dài ra tới.

Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu cậu truyền đến một trận cười khẽ.

Nguyễn Thiếu Trạch lập tức ngẩng đầu, trợn mắt giận nhìn.

Cung Cử không biết khi nào đã đem mặt xoay trở về, ánh mắt dừng trên tiểu đồng bọn của Nguyễn Thiếu Trạch, ý cười doanh doanh nói: “Thực đáng yêu.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

Hắn đây là bị đùa giỡn hay là bị xem thường?

“Hừ, nói giống như ngươi rất…… Ách……” Nguyễn Thiếu Trạch bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng hôm nay cái kia khi để trên mông chính mình , giống như đích xác rất…… Ân hừ, tức khắc càng thêm bi phẫn.

Cung Cử hiển nhiên cũng nhớ tới một màn sáng sớm kia mặt lộ vẻ xấu hổ, cũng không nói.

Nguyễn Thiếu Trạch bĩu môi, ngẫm lại vẫn cảm thấy không cam lòng, thân thể này của cậu mới mười bốn tuổi đâu, hơn nữa thể chất lại không tốt, liền hầu kết đều còn sờ không ra được, nói không chừng đều còn chưa có bắt đầu phát dục, sao có thể so được với một tên thanh niên trai tráng như Cung Cử!

Hắn cũng không rảnh lo quần của mình, trở tay lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai kéo dây lưng của Cung Cử ra!

Cung Cử đột nhiên không kịp phòng ngừa, mang theo ti tức giận mà gầm nhẹ: “Cung Sính!”

Nguyễn Thiếu Trạch cười xấu xa một chút, đối với giọng nói uy hϊếp của hắn làm như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục kéo kéo quần hắn.

Cung Cử một tay phòng bị để quần không bị kéo xuống, một tay đặt ở eo cậu muốn che chở cho Nguyễn Thiếu Trạch không bị té ngã, tức khắc chật vật vạn phần.

“Ách, các ngươi……”

Đúng lúc này, một giọng nam bỗng nhiên xuất hiện ở cửa WC.

(# đội quần thiệt sự#))