Chương 5

Nguyễn Thiếu Trạch không rõ nguyên do mà quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt của Cung Cử , hắn tai hồng mặt đỏ mà đứng ở mép giường, còn cầm cái gối đầu ôm ở trước người.

“Ca, ngươi làm sao vậy?” Nguyễn Thiếu Trạch kỳ quái nói.

Cung Cử hơi hơi hé miệng, xấu hổ mà cũng không biết nên từ đâu mà nói.

“Ca?” Nguyễn Thiếu Trạch nhịn không được lại kêu hắn một tiếng.

Cung Cử nhìn sâc mặt mờ mịt của cậu, đem vấn đề đã tới cổ họng nuốt trở vào, thanh thanh giọng nói: “Không có gì, thời gian không còn sớm, ta muốn đi trường học, ngươi ngủ tiếp một lát đi.”

Nói xong, liền cầm lấy quần áo, tựa trốn cũng tựa chạy đi ra khỏi phòng.

Nguyễn Thiếu Trạch nghi hoặc mà oai oai đầu: “Hắn làm sao vậy? Cũng gặp ác mộng?”

Hệ thống: “Phỏng chừng vừa rồi bị ngươi nắm lấy cái đồ vật kia có chút quan hệ đi.”

Nguyễn Thiếu Trạch cẩn thận mà hồi ức một chút xúc cảm vừa rồi,ngay tại ngón tay đáng khinh đập một cái, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “A! Đó là……”

Hệ thống: “Ân hừ.”

Nguyễn Thiếu Trạch ngượng ngùng che mặt: “Không thể nào, chẳng lẽ ta mị lực lớn như vậy, mới mười bốn tuổi liền có thể làm người muốn ngừng mà ngừng không được sao?”

Hệ thống: “……”

Hệ thống: “Kia cái gì, ta cảm thấy khả năng lớn là nam xứng chỉ đơn thuần phất cờ, trùng hợp bị ngươi đυ.ng phải.”

Nguyễn Thiếu Trạch tức khắc bày vẻ mặt thất vọng: “Như vậy a……”

Hệ thống: “……” Ngươi đem biểu tình ra là muốn quậy cái gì!

Nguyễn Thiếu Trạch lại hồi tưởng lại đêm qua có một loại cảm giác áp lực, tuy rằng nhớ không rõ, nhưng vẫn có thể rõ ràng mà cảm nhận được sự vô thống khổ vô biên, nhưng thực mau lại bị một loại ấm khác áp ôm lấy cấp xua tan.

Là Cung Cử nhìn thấy cậu ngủ không an ổn, nên ôm lấy rồi an ủi cậu đi.

Nghĩ vậy một chút, Nguyễn Thiếu Trạch chỉ cảm thấy tiền đồ quang minh, tươi cười đầy mặt mà liền phải xuống giường tìm Cung Cử.

Hệ thống vội vàng nhắc nhở: “Quải trượng của ngươi!”

Nguyễn Thiếu Trạch dừng động tác một chút, đem ánh mắt dừng lại ở trên quải trượng ở bên cạnh tủ đầu giường, ngừng hai giây, lại tiếp tục di động, rơi xuống trên xe lăn bên cạnh, nói: “Ta có thể lựa chọn ngồi xe lăn sao?”

Hệ thống: “Ngươi tính toán chờ một lát nữa ngươi với xe lăn cùng nhau lăn xuống lầu sao?”

Nguyễn Thiếu Trạch bĩu môi: “Ta có thể kêu tiểu công trúa bảo bối của ta a.”

Hệ thống: “…… Tiểu công trúa là ai?”

Nguyễn Thiếu Trạch: “Chính là Cử ca nha, ai kêu hắn thức dậy xong kỳ quái thế chi, tại sao không trực tiếp kêu công chúa luôn.”

Hệ thống: “Ngươi hỏi tác giả.”

Nguyễn Thiếu Trạch không hề phản ứng hắn, chống ở tủ đầu giường đứng lên,một chân hướng xe lăn nhảy nhảy đi, thực mau liền thoải mái dễ chịu mà ngồi xuống.

Nguyễn Thiếu Trạch dựa vào trên xe lăn, quơ quơ chân, hắc hắc cười liền “Lăn” đi ra ngoài.

Cung Cử vừa ra phòng tắm liền thấy Nguyễn Thiếu Trạch nghênh ngang đến, nguyên bản đã bị nước lạnh tẫn đi một chút, độ ấm tức khắc lại tăng trở lại, hắn không mặt mũi nào mà nhìn thẳng vào mắt đệ đệ hắn, nhìn thẳng rồi nhìnchân nói: “Ngươi muốn rửa mặt sao? Ta đỡ ngươi đi vào.”

Nguyễn Thiếu Trạch nhìn thấy ngọn tóc hắn còn nhỏ nước , cố ý hỏi: “Ca, ngươi vì cái gì sáng sớm đã tắm rửa a?”

“Ách……” Cung Cử cứng đờ một chút, mới nói, “Ngươi với ta ngủ cùng nhau ngủ quá nóng.”

Nguyễn Thiếu Trạch “Nga” một tiếng, lại nói: “Kia ca ca vì cái gì không đem quần áo cởi ra?”

Cung Cử: “……”

Cung Cử không nói, hắn không nói một lời mà đem Nguyễn Thiếu Trạch nâng dậy , mang cậu tới trên bồn cầu ngồi xuống.

Nguyễn Thiếu Trạch không cao hứng nói: “Ca ca, ta là nam hài tử.”

Cung Cử nói: “Ngươi hiện tại chân cẳng còn chưa tốt , ngồi tương đối an toàn.”

Cái gì chân cẳng không tốt, nghe giống như hắn không phải mười bốn tuổi mà là 84 tuổi không bằng.

Nguyễn Thiếu Trạch khẽ hừ một tiếng, không tình nguyện mà ngồi xi xi.

(Cừ ẻ))

Xi xi xong, Cung Cử lại tiêpa tục giúp hắn ngồi ở trên nắp bồn cầu đánh răng rửa mặt, tất cả đồ vật đều tự thân giúp Nguyễn Thiếu Trạch chuẩn bị tốt, rất giống như chiếu cố một cái tàn chướng…… Không, là một nhân sĩ bị thiểu năng trí tuệ.

Thoief điểm xuống lầu, tự nhiên là do Cung Cử cõng tới.

Hiện giờ vừa lúc vào thời tiết đầu thu, Cung Cử chỉ mặc một cái áo thun thêm áo sơmi, cúc áo cũng không gài hết, vạt áo theo gió tung bay.

Nguyễn Thiếu Trạch dựa vào trên vai Cung Cử , từ trên cao nhìn xuống thấy một mặt đặt sắc phía trước ( sau cổ của người ta) , làn da bóng loáng, liền một tia lỗ chân lông đều nhìn không được. Nguyễn Thiếu Trạch chép chép miệng, bỗng nhiên cúi đầu, hướng phía sau cổ Cung Cử cắn một ngụm.

Tuy rằng không đau, nhưng Cung Cử vẫn bị làm hoảng sợ, tay run lên, lại ở trên mong thịt của Nguyễn Thiếu Trạch nhéo một phen.

Nguyễn Thiếu Trạch vô ngữ nói: “Ca, ngươi có phải hay không chiếm tiện nghi của ta a?”

Cung Cử tức muốn hộc máu nói: “Ngươi làm gì, vạn nhất ta không cẩn thận buông tay thì làm sao bây giờ!”

Nguyễn Thiếu Trạch vô tội nói: “Nhưng ngươi không có buông tay a.”

Cung Cử nói: “Ngươi muốn hiện tại ta thử buông tay không?”

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

“Cái gì buông tay với không buông tay? Bảo bối, có phải hay không Tiểu Cử hắn cõng khiến ngươi không thoải mái, mụ mụ tới đỡ ngươi.” Cung phu nhân đúng lúc xuất hiện, đánh gãy này đoạn đối thoại quỷ dị này.

Trong nháy mắt khi nàng xuất hiện, biểu tình Cung Cử khôi phục một mảng cung kính cùng đạm mạc.

Nguyễn Thiếu Trạch đưa lưng về phía hắn tuy nhìn không rõ, lại cũng có thể cảm giác được quanh thân khí thế của Cung Cử xuất hiện biến hóa, tức khắc âm thầm thở dài.

Mặt ngoài còn đối với Cung phu nhân làm cái mặt quỷ, nói: “Mụ mụ tới đỡ con nha, đến lúc đó con lăn xuống lầu thế nhưng làm sao bây giờ a.”

“Ngươi cái này tiểu tử thúi, liền muốn cùng ta tranh cãi,” Cung phu nhân cười mắng, “Được rồi, các ngươi mau đi xuống đi, cơm sáng đã chuẩn bị tốt, không ăn liền mau lạnh.”

Cung Cử gật gật đầu, cõng Nguyễn Thiếu Trạch, vững vàng mà đi xuống lầu.

Cung phu nhân nhìn bóng dáng bọn họ biến mất ở cửa cầu thang, tươi cười trên mặt cũng hoàn toàn trầm xuống.

Không nghĩ tới nàng mới nửa năm không trở về, bảo bối liền cùng đứa con hoang kia thân cận như vậy, cũng không biết đứa con hoang kia dùng phương pháp gì, hơn nữa là vì cái gì? Chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ cần lấy lòng bảo bối, về sau là có thể chia một chút gia sản sao? Nằm mơ!

Nguyễn Thiếu Trạch bị đưa tới ghế bên cạnh của Cung lão gia .

Hắn đang chuẩn bị ăn, lại phát hiện Cung Cử không có ngồi xuống, mà là bước nhanh đi trở về , chỉ chốc lát sau, hắn lại đem miếng gấp trên xe lăn cũng dọn lại đây, đặt ở mặt sau ghế dựa của Nguyễn Thiếu Trạch.

Nguyễn Thiếu Trạch có chút kinh ngạc mà nói tiếng cảm ơn.

Cung Cử cư nhiên sẽ tinh tế như vậy, cậu cũng trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn còn tưởng rằng đối phương cũng không muốn quan tâm cái đệ đệ nay chút nào đâu.

Cung lão gia dẫn đầu ăn xong cơm sáng trước, kêu tài xế chuẩn bị một chút liền xuất phát đi công ty.

Cung Cử cũng ngay khi Nguyễn Thiếu Trạch ăn đến một nửa liền dùng cơm xong, lên lầu thu thập đồ vật chuẩn bị đi trường học.

Nguyễn Thiếu Trạch không thể giữ chặt hắn, chỉ có thể buông thảm kịch xuống, nhờ người hầu nâng cậu ngồi trên xe lăn, thời điểm bị đẩy đến cửa cầu thang vừa lúc gặp được Cung Cử xách theo ba lô xuống dưới.

Cung Cử có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Ta muốn đi trường học, ngươi còn có việc?”

Nguyễn Thiếu Trạch dùng sức gật đầu: “Ta muốn cùng ngươi đi.”

Cung Cử lông mày gần như không thể phát hiện mà nhăn lại, nói: “Đừng nháo, trên người của ngươi còn có thương tích, hẳn nên ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt mới phải.”

Nguyễn Thiếu Trạch tỏ vẻ đáng thương vô cùng nói: “Kia cũng quá nhàm chán đi, ngươi cũng không biết ta khi ở bệnh viện một mình có bao nhiêu tịch mịch, hiện tại thật vất vả mới ra khỏi nơi đó, ta mới không cần lại một người một mình ở nhà.”

Cung Cử nói: “Không phải có mụ mụ bồi ngươi sao?”

Nguyễn Thiếu Trạch nghe vậy càng thêm tang tâm, “Ta vừa rồi nghe được nàng gọi điện thoại, quá một lát nữa nàng cùng thái thái có một bữa tiệc, muốn đi ra ngoài.”

Cung Cử mím môi, bỗng nhiên quay đầu liền đi.

Nguyễn Thiếu Trạch không thể tin tưởng mà mở to hai mắt nhìn, theo bản năng duỗi tay bắt lại, đáng tiếc không có thể bắt được, thân thể lại bởi vì quán tính từ trên xe lăn trượt xuống dưới, cả người liền phác gục trên mặt đất.

Cung Cử bị hoảng sợ, vội vàng nhấc chân hướng dưới thân của cậu lót.

Nguyễn Thiếu Trạch ngực vừa lúc đánh vào đầu gối của Cung Cử , trước mắt tức khắc tối sầm, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện chính mình cư nhiên gắt gao mà ôm đùi Cung Cử, tựa hồ là bản năng khi té ngã phản ứng.

Nguyễn Thiếu Trạch nhân cơ hội ôm đến càng khẩn, hoàn toàn không cho Cung Cử có cơ hội trừu chân rời đi, hắn ngồi dưới đất, đôi mắt từ dưới hướng lên trên, một bộ biểu tình oan hồn lấy mạng : “Ca ca nếu ngươi không mang theo ta cùng đi trường học, ta sẽ vì ở nhà mà tịch mịch đến chết, lúc sau khi ngươi trở về liền nhìn thấy thi thể của ta a!”.

Cung Cử thế nhưng không lời gì để nói.

Nguyễn Thiếu Trạch hơi hoảng ôm chân Cung Cử, làm nũng nói: “Ca, ngươi liền mang ta đi đi ~~~”

Cung Cử: “…… Không được.”

Nguyễn Thiếu Trạch miệng bẹp một cái, nâng mặt cùng cổ.

Cung Cử: “!!!”

Muốn che miệng đã là không kịp, xuyên thấu một lực cực cường “Mẹ ——” đã thành công phóng thích đi ra ngoài, nháy mắt liền đem Cung phu nhân triệu hoán lại đây.

“Các ngươi đây là đang làm gì nha!” Cung phu nhân không thể tin tưởng mà trừng mắt tư thế hai người , “Cung Cử! Ngươi có phải hay không khi dễ đệ đệ!”

Cung Cử trầm mặc mà chống đỡ.

Nguyễn Thiếu Trạch chạy nhanh giải thích: “Mẹ, con không muốn một mình ở nhà đâu, con muốn cùng ca ca đi trường học!”

“……” Cung phu nhân hiển nhiên không dự đoán được là chuyện này, biểu tình hơi ngẫn ra một chút mới nói, “Đừng hồ nháo, thương ở chân ngươi chân thương còn không có tốt đâu.”

Nguyễn Thiếu Trạch nói: “Ta không hồ nháo, một người ở nhà không vui gì hết.”

Cung phu nhân chần chờ nói: “Kia nếu không…… Ngươi cùng mụ mụ cùng đi?”

Nguyễn Thiếu Trạch mở to hai mắt nhìn, mãn nhãn lên án: “Mẹ, ngươi biết rõ miệng vết thương con còn chưa tốt mà, rất nhiều món đều không thể ăn, người là muốn cho con xem được mà ăn không được sao? Quá phận lắm!”

Cung phu nhân vội nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, mụ mụ không phải có ý tứ này……”

“Vậy cho con đi theo ca ca đi trường học nha!” Nguyễn Thiếu Trạch kiên trì ý tưởng ban đầu.

Cung phu nhân rất là rối rắm, từ một phương diện, từ trước đến nay con trai bảo bối muốn gì nàng đều không có cách nào cự tuyệt, về phương diện khác, bảo bối cùng đứa con hoang kia thân cận như vậy lại làm nàng thập phần khó chịu.

Đúng lúc này, Cung Cử bỗng nhiên khom lưng, đem cánh tay bởi vì cùng Cung phu nhân đối thoại mà dần dần buông ra đem Nguyễn Thiếu Trạch một phen ôm ngang lên.