Chương 2

Nguyễn Thiếu Trạch: “QAQ!!!”

Hộ sĩ tựa hồ là nghe được tiếng lòng bi tráng của cậu, mỉm cười giải thích nói: “Ngươi ngày hôm qua mới vừa làm xong giải phẫu, tạm thời còn không thể ăn cơm, nếu buổi chiều báo cáo thân thể không có gì vấn đề gì, có thể ăn một chút thức ăn lỏng.”

Nguyễn Thiếu Trạch hàm chứa nước mắt gật đầu, nhìn theo nàng rời phòng bệnh.

Lại qua hai giờ, Cung phu nhân tới thăm bệnh.

Nàng nhìn con trai bảo bối so ngày hôm qua chút tinh thần hơn một ít, biểu tình trên mặt cũng nhẹ nhàng thở ra , ở mép giường ngồi xuống, một bên vuốt đầu tóc Nguyễn Thiếu Trạch , một bên hỏi: “Bảo bối, miệng vết thương có còn đau hay không?”

Nguyễn Thiếu Trạch môi tái nhợt, lắc lắc đầu.

Cung phu nhân lại muốn khóc, lau nước mắt nói: “Bảo bối, ngàn vạn đừng chịu đựng, đau liền khóc ra tới, mụ mụ còn biết mà bồi ngươi.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

Mẹ như vậy mà có thể dưỡng ra một đứa con trai bình thường liền có quỷ!

Khuyên can mãi đem mới đem cảm xúc của Cung phu nhân ổn định được chút, Nguyễn Thiếu Trạch liền dò hỏi: “Mẹ, ca ca đâu? vì cái gì không có tới xem ta?”

Cung phu nhân đáy mắt hiện lên một tia hung ác, chợt cười nói: “Ca ca ngươi còn vội trong trường học , không có thời gian tới.”

Kỳ thật hiện tại hẳn là đã ở bị nhốt lại đi, Nguyễn Thiếu Trạch bất đắc dĩ mà thầm nghĩ, cậu đang muốn làm nũng, làm Cung phu nhân đem Cung Cử mang đến, cũng làm cho mục tiêu nhiệu vụ của cậu lần này làm một cái gặp mặt, liền nghe được bên ngoài phòng bệnh truyền tới một trận nói chuyện mơ hồ.

Nguyễn Thiếu Trạch tò mò mà nhìn Cung phu nhân.

Cung phu nhân nghe ra chủ nhân của thanh âm , mày nhăn lại, nói: “Bảo bối, ngươi trước nghỉ ngơi một chút, mụ mụ đi ra ngoài nhìn xem.”

Cung phu nhân nói xong liền đi ra ngoài, chốt cửa phòng mở trong nháy mắt, Nguyễn Thiếu Trạch rõ ràng nghe được, ngoài cửa là thanh âm một nam nhân trung niên, nội dung nói chuyện tựa hồ như là đang răn dạy người nào.

Chẳng lẽ là Cung lão gia đem Cung Cử mang đến?

Ánh mắt Nguyễn Thiếu Trạch sáng lên.

Phảng phất xác minh suy đoán của cậu có đúng hay không, thanh âm oán giận của Cung phu nhân cũng thấp thấp mà vang lên, tựa hồ là ở oán giận trượng phu vì cái gì muốn đem Cung Cử mang đến.

Nguyễn Thiếu Trạch sợ Cung phu nhân đem Cung Cử bắt trở về, vội vàng hô to: “Mẹ! Mẹ —— mẹ!!!!!”

“Làm sao vậy, làm sao vậy, bảo bối,” Cung phu nhân nháy mắt vọt trở về, “Có phải hay không nơi nào không thoải mái, mụ mụ đi kêu bác sĩ!”

Theo sát ở nàng phía sau chính là một đầu tóc bạc của Cung lão gia, cùng với một người nam nhân trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy tuổi .

Có thể nhìn ra được, Cung Cử cùng vợ chồng Cung gia cũng không có quan hệ huyết thống, bởi vì ngũ quan hình dáng của bọn họ hoàn toàn không giống, nguyên tác nói Cung Cử là từ một người dòng họ bên Cung gia sinh ra sau đó đó được nhận nuôi, cha mẹ thân sinh của hắn lúc hắn còn rất nhỏ liền qua đời.

Nhìn đến sắc mặt tiều tụy của nhi tử, vợ chồng Cung thị đều là vẻ mặt thương tiếc.

Ngược lại là Cung Cử từ đầu tới đuôi đứng ở góc tường, hơi cúi đầu, không có bất luận sự tỏ vẻ nào, phảng phất muốn đem chính mình cùng không khí hòa hợp ở đây tách ra.

Nguyễn Thiếu Trạch trực tiếp lược qua mấy cái hỏi han ân cần của cha mẹ nguyên chủ , ánh mắt dừng ở trên người Cung Cử , nói: “Ca, ngươi lại đây.”

Cung Cử ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.

Cung phu nhân càng bất mãn, không muốn bát bỏ ý tứ của nhi tử , xoay người, ở góc độ Nguyễn Thiếu Trạch nhìn không thấy hung hăng mà liếc mắt trừng Cung Cử một cái, ngữ khí lại bình tĩnh nói: “Bảo bối gọi ngươi đó, mau tới đây a.”

Cung Cử mím môi, từ góc tường đã đi tới.

Nguyễn Thiếu Trạch bởi vì nằm, tầm mắt vừa lúc có thể chú ý đến một ít cổ quái, hắn rõ ràng nhìn thấy khi Cung Cử đi qua bên người Cung phu nhân, Cung phu nhân giơ tay ở trên cánh tay hắn hung hăng mà ninh một chút.

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

Mẹ a, nếu Cung Cử từ nhỏ mà lớn lên ở cái hoàn cảnh như vậy, kết cục trong nguyên tác đều còn không có hắc hoá sao, không phải là bị thượng mới có thể cho thêm một tầng hào quang vai phụ đi?

Nguyễn Thiếu Trạch mạnh mẽ không muốn thấy được, tay từ trong chăn vươn tới, bắt được tay áo của Cung Cử , “Ca, ngươi ngày hôm qua vì cái gì không có tới xem ta?”

Cung phu nhân vội nói: “Kia cái gì, bảo bối, mụ mụ vừa rồi không phải nói, ca ca ngươi hắn……”

“Ca ca ngươi ngày hôm qua bị ta giáo huấn một hồi,” Cung lão gia thật trực tiếp nói ra, “Hắn thân là huynh trưởng, dưới tình huống khi cha mẹ đều ngoài thì hẳn nên chiếu cố đệ đệ thật tốt, nhưng hắn lại để ngươi bị bắt cóc cũng không lập tức phát hiện, thật sự là quá thất trách.”

“Kia cũng không thể mắng ca ca a!” Nguyễn Thiếu Trạch phản bác nói, “Ngày đó là ta cùng đồng học đi ra ngoài chơi, về trễ, mới có thể gặp được người xấu.”

Cung lão gia cả giận nói: “Ngươi về trễ, hắn nên tới đón ngươi! Nhưng hắn lại bởi vì trong trường học có hạng mục quỷ gì đó, suốt một vòng đều không có về nhà, quả thực là quá kỳ cục!”

Nguyễn Thiếu Trạch không cao hứng mà cố lấy mặt, một bộ biểu tình sắp khóc ra tới.

Cung phu nhân vội vàng đi lên hoà giải, “Được Được, ông xem ông, đều đem bảo bối hù đến khóc rồi, bảo bối thân thể còn không có hoàn toàn khôi phục, ông liền ít đi nói hai câu đi! Có cái gì về nhà lại nói!”

Cung lão gia lúc này mới ý thức được chính mình đem lửa giận phát sai phương hướng, hậm hực mà câm miệng.

Mà Cung Cử, từ đầu tới đuôi đều không có nói qua một câu.

Khi Cung phu nhân cùng Cung lão gia tranh chấp thời điểm, Nguyễn Thiếu Trạch tinh tường nhìn thấy, Cung Cử cúi đầu, dùng một loại ánh mắt đen tối không rõ đánh giá hắn, xem đến hắn khong hiểu sao nổi lên một thân da gà.

Này nam xứng…… Thoạt nhìn tựa hồ cũng không có giống trong nguyên tác miêu tả thuần lương đến vậy a?

Lại là một ngày qua đi.

Báo cáo sức khoẻ của Nguyễn Thiếu Trạch rốt cuộc cũng bắt được tiêu chuẩn khi kiểm tra thân thể, có thể từ bệnh viện về nhà.

Thời điểm Nguyên chủ bị bắt cóc trốn đi, ở trong rừng chạy trốn hồi lâu, tuy rằng ở bệnh viện mỗi ngày đều có hộ công thay hắn lau mình, nhưng tổng lại không bằng chính mình tẩy đến thống khoái. Nếu còn che như vậy, Nguyễn Thiếu Trạch đều phải hoài nghi trên người chính mình có thể hay không sản sinh ra nấm luôn ấy chứ.

Nghĩ đến liền phải làm được, Nguyễn Thiếu Trạch lập tức vỗ vỗ “Tọa kỵ” dưới thân, chỉ cho hắn phương hướng của phòng tắm.

“Tọa kỵ” tự nhiên chính là Cung Cử.

Nguyễn Thiếu Trạch vì có thể cùng Cung Cử một lần nữa duy trì quan hệ tốt, không chỉ ở quá khứ , mỗi ngày đều phải cùng Cung Cử nghỉ ngơi hai giờ đồng hồ, thậm chí hôm nay khi xuất viện, buông lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt xe lăn, mãnh liệt yêu cầu Cung Cử đem hắn ôm ra phòng bệnh, rồi tới cửa nhà, lại phải hắn đem hắn ôm trở về phòng. (Số phận sau này của con trai ta ......... lắm lâu)

Cung Cử Ẩn nhẫn tự nhiên không hề dị nghị.

Nhìn theo phương hướng mà Nguyễn Thiếu Trạch chỉ, Cung Cử theo bản năng mà đi đến cửa phòng tắm, mới nhớ tới hỏi: “Ngươi muốn tắm rửa?”

Nguyễn Thiếu Trạch dùng sức gật đầu: “Ân!”

Bởi vì trên đùi Nguyễn Thiếu Trạch còn có thương tích, Cung Cử chỉ có thể dùng cánh tay nâng mông cậu.

Cung Cử đem Nguyễn Thiếu Trạch hướng về phía trước lấy lí do thoái thác, không tán đồng nói: “Bác sĩ không phải nói miệng vết thương của ngươi hai ba ngày đều không thể chạm vào nước sao?”

Nguyễn Thiếu Trạch nói: “Cho nên ta muốn cho ca giúp ta tẩy a, ta tẩy thời điểm ca ca giúp ta giơ chân.”

Cung Cử biểu tình trống một chút, làm như không thể tưởng tượng ra cái hình ảnh kia, “…… Kia muốn như thế nào tẩy? Không được, khẳng định sẽ đυ.ng tới miệng vết thương, ta không thể giúp ngươi tẩy.”

Nguyễn Thiếu Trạch ôm cổ hắn làm nũng: “Ngươi liền giúp ta tẩy tẩy đi, trên người ta đều thực thôi a, ca, ngươi liền giúp ta tắm rửa đi.”

Cung Cử vẫn là không đồng ý: “Ngoan, nghe lời bác sĩ nói.”

Nguyễn Thiếu Trạch tức khắc bất mãn mà trừng mắt hắn.

Cung Cử nhìn hắn chậm rãi chu miệng lên, trong lòng sinh ra một loại dự cảm bất hảo.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Nguyễn Thiếu Trạch liền gân cổ lên hô lên: “Mẹ! Mẹ —— mẹ!!!!!”