Chương 1 . TG2: Hào Môn Ảnh Đế Ca Ca Có Chứng Đệ Khống

("Từ chương này mình đổi xưng hôi lại nha, thế giới trước hình như hơi lộn xộn, lúc sau có thời gian mình sẽ chỉnh lại, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình")

...................

Nguyễn Thiếu Trạch nằm trong không gian hệ thống cảm giác như có thứ gì đánh sâu vào tư duy cậu, đem đồ vật nào đó không nhìn thấy từng cái rút đi hết .

……

Thế giới lần này là một thế giới hiện đại hào môn, bối cảnh chính là giới giải trí, những tình tiết mấu chốt lập tức hiện ngay trong đầu cậu.

Nam xứng trong thế giới này tên là Cung Cử, là một ảnh đế trẻ tuổi, nhưng chỉ cần qua thêm hai năm nữa thì cái danh xưng ảnh đế này sẽ thuộc về Lục Trấn Anh cũng chính là nam chủ. Nữ chủ Cao Viện là một sinh viên còn đi học, năm nay vừa mới hai mươi, bởi vì gia cảnh khó khăn nên phải ra ngoài làm công, may mắn được phát hiện ngoài ý muốn mà bước vào giới nghệ sĩ, đi lên bằng thực lực của bản thân nên được Lục Trấn Anh ưu ái, nam xứng Cung Cử cũng bị nàng hấp dẫn do đó không lâu liền thật sự yêu thầm nàng. Có giới giải trí cùng nam thần nâng đỡ, Cao Viện từ đây một đường đi như diều gặp gió, cuối cùng cũng đạt được danh hiệu ảnh hậu.

Nguyễn Thiếu Trạch thật muốn nói, nếu hắn là tác giả, kết cục cuối cùng chắc chắn sẽ để ba người về với nhau, cả nhà cùng vui —— an bài như vậy chắc chắn sẽ được sự hoan nghênh của đọc giả nha, cũng không gặp trường hợp người đọc có ý kiến.

có gì kiến gì được chứ.

Nhưng mà nhìn đến cuối cùng, kết cục đương nhiên là nam nữ chủ HE, mà nam xứng cư nhiên…… Tàn phế?! Ngọa tào, so với chết còn thảm hơn được không!!

Nguyên nhân chính là do vai ác đệ đệ của nam xứng.

Đệ đệ của nam xứng là Cung Sính kỳ thật cùng Cung Cử không có quan hệ huyết thống, bởi vì Cung Cử là hài tử mà vợ chồng Cung gia sau khi kết hôn không lâu nhận nuôi, so với Cung Sính ước chừng lớn hơn bảy tuổi. Mà sau khi nhận nuôi Cung Cử Cung gia cũng không biết có phải hay không nhận được phúc báo, qua tuổi 40 Cung phu nhân cư nhiên liền hoài thai, cũng sinh hạ Cung Sính.

Nhưng mà Cung Sính vừa sinh ra chính là bệnh tật ốm yếu, bẩm sinh lại có bệnh tim, có thể nói cậu là một cái ấm sắc thuốc biết di động.

Kỳ thật khi còn nhỏ Cung Sính đối với người ca ca Cung Cử này cường liệt sùng bái một cách mù quáng, hai anh em quan hệ có thể xưng là hòa hợp.

Nhưng liền phá hủy ở trên người Cung phu nhân, từ khi nàng sinh nhi tử, đối đãi với Cung Cử càng như là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt —— bởi vì hắn là do Cung lão gia làm chủ nhận về nuôi, ai biết có phải là nhi tử tư sinh hay không—— nàng ngày ngày đêm đêm lo lắng Cung Cử sẽ cùng bảo bối nhà mình tranh đoạt gia sản, luôn luôn ở trước mặt Cung Sính nói bậy về Cung Cử .

Cung Sính mới đầu còn không muốn tin tưởng, nhưng khi mười bốn tuổi phát sinh một sự kiện làm cả nhân sinh hắn mở ra một bước ngoặc —— hắn bị bắt cóc! hai ngày hai đêm không có người tới cứu giúp hắn!

Sau nhờ vào sự thông minh của Cung Sính liền từ trong tay bọn bắt cóc chạy thoát, lại vô ý ngã xuống lùn nhai, đùi bị nhánh cây cắt qua, máu chảy không ngừng, cộng thêm bệnh tim tái phát, nếu không có cảnh sát kịp thời đuổi tới, mạng nhỏ này e rằng đã sớm đi đời nhà ma.

Mà đương nhiên thời điểm hắn nằm ở bệnh viện, Cung Cử cư nhiên một lần cũng chưa tới thăm hắn!

Tiểu bằng hữu niên thiếu khí thịnh Cung Sính như vậy liền bôi đen.

—— nhưng Cung Cử bất quá là bởi vì không biết chiếu cố đệ đệ, bị Cung phu nhân ngăn ở ngoài phòng bệnh, lại bị Cung lão gia nhìm chằm chằm, cho nên mới không có tới thăm.

Nhưng Cung Sính tiểu bằng hữu không biết a, mẹ nó suốt ngày ở bên tai cậu nhắc mãi nói xấu tên kia, trong trường học hồ bằng cẩu hữu cũng ở đó lửa cháy đổ thêm dầu, hơn nữa Cung Cử bị Cung phu nhân cảnh cáo sau càng cố ý xa cách, quan hệ hai người cuối cùng xuất hiện khoảng cách không thể vãn hồi…… Hoặc là nói Cung Sính đơn phương trở mặt thành thù.

Hai người càng lúc càng xa, cho đến khi gặp mặt đều không thèm chào hỏi.

Lúc sau,ở tiệc rượu 18 tuổi của Cung Sính cậu liền đối với Cao Viện nhất kiến chung tình, từ đây bắt đầu hình thức cường thủ hào đoạt , đầu tiên là bị Lục Trấn Anh trấn trụ, sau lại bị Cung Cử giáo dục tâm lí, lại lần nữa thù hận giá trị MAX.

Lúc này Cung Sính đã bị mẹ cậu dưỡng thành phế, tâm lý âm u tự phụ tàn bạo, thế nhưng trực tiếp đem Cung Cử hãm hại rồi bỏ tù, Lục Trấn Anh thật vất vả mới đưa tay vớt hắn ra được. Sau lại cưỡng bách Cao Viện không thành, lại thẹn quá thành giận mà ra tay, Cung Cử kịp thời đuổi tới thế nữ chủ chắn một dao, lại bất hạnh bị đánh trúng xương sống, từ đây tê liệt. (* cẩu huyết dữ thần*)

Sau khi bi kịch của nam xứng xảy ra, hào quang của vai ác Cung Sính cũng theo đó mà biến mất, đầu tiên là vợ chồng Cung gia bỏ mạng trên phi cơ, Cung Sính rốt cuộc vẫn là một thiếu niên, hoàn toàn không có năng lực để quản lí tốt cả một công ty, công ty dần dần bị Lục Trấn Anh âm thầm thu mua, cuối cùng đem toàn bộ đưa đến trên tay Cung Cử.

Mà Cung Sính cũng bởi vì chuyện này mà giận đến bệnh tim phát, nhận hết tra tấn cùng thống khổ mà chết ở trước mặt của Lục Trấn Anh cùng Cung Cử.

Hiện tại, Nguyễn Thiếu Trạch xuyên thành Cung Sính lúc 14 tuổi.

Cũng chính là cái giai đoạn mà cậu bằng vào chính bản thân, từ trong tay bọn bắt cóc chạy thoát, lại bị thương đưa vào bệnh viện.

Từ một thế giới có thân thể khỏe mạnh như Nguyễn Thiếu Trạch cậu đều dùng thành thói quen, hiện tại chợt đi vào một cái thân kiều thể nhược, đặc biệt vẫn là một người vừa mới làm xong cuộc giải phẫu thể xác vẫn chưa lành, Nguyễn Thiếu Trạch chỉ cảm thấy tứ chi đều vô cùng trầm trọng, đầu cũng hôn hôn trầm trầm.

“Bảo bối, ngươi tỉnh?” Một giọng nữ ôn nhu ở hắn bên tai vang lên.

Nguyễn Thiếu Trạch mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt cậu là một người tóc nâu bích, trung niên đại mỹ nhân, đang ngồi ở trên ghế bên mép giường, đầy mặt quan tâm.

Này hẳn là chính là mẹ của nguyên chủ, nguyên tác có nhắc tới Cung phu nhân là người hỗn huyết (con lai , cụ thể mẹ nguyên chủ có 2 dòng máu, Trung+Pháp), mà nguyên chủ cũng có một phần tư sắc của nước Pháp, hoàn mỹ kế thừa gen ưu tú của bà ngoại cậu, nếu không có tâm địa ác độc, hẳn là cũng sẽ là một vai phụ được hoan nghênh.

Nguyễn Thiếu Trạch nhìn người trước xin đẹp trước mặt này, hoàn toàn vô pháp tưởng tượng nàng thế nhưng sẽ có một mặt âm u như vậy.

Vì con ruột của chính mình mà liền đem con nuôi đẩy vào tuyệt cảnh cũng thật là…… Không lời gì để nói.

Bất quá tuy rằng đối với Cung phu nhân không có hảo cảm gì cho cam,nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ liền không thể OOC, Nguyễn Thiếu Trạch vẫn là đối nàng lộ ra một cái mimtmr cười suy yếu, “Mụ mụ, ngươi rốt cuộc tìm được ta.”

Một câu liền đem nước mắt Cung phu nhân cấp bức ra tới.

Nàng trong lòng đối Cung Cử hận ý càng sâu, trên mặt lại không hiện, chỉ là thương tiếc mà vuốt ve khuôn mặt Nguyễn Thiếu Trạch , ôn nhu nói: “Bảo bối thực xin lỗi, là mụ mụ đã tới chậm.”

Nguyễn Thiếu Trạch kinh ngạc phát hiện chính mình khi bị Cung phu nhân đυ.ng vào không có bất luận cảm giác gì.

Cung phu nhân cũng đã nhận ra ánh mắt hắn, vội nói: “Bảo bối đừng lo lắng, ngươi mới vừa làm xong giải phẫu, hiệu quả của thuốc tê còn không có hoàn toàn rút đi, ngày mai hẳn là có thể khôi phục lại.”

Cung lão gia hàng năm bên ngoài bôn ba ra sinh ý, một năm có hai phần ba thời gian là đều ở nước ngoài, cơ bản chỉ có ăn tết mới có thể về nhà, Cung phu nhân vì phòng ngừa hắn ở bên ngoài làm loạn, cũng luôn đi theo hắn vào nam ra bắc, cho nên nguyên chủ cùng nam xứng hoàn toàn chính là bị nuôi thả.

Lần này về nước cũng là vì nghe nói nguyên chủ bị bắt cóc mới vội vội vàng vàng gấp gáp trở về.

Nguyễn Thiếu Trạch nghe nàng an ủi quan tâm một lát xong, liền bị dược hiệu của thuốc mê tẫn cho ngủ một lát.

……

Đau, đau chết gia!

Nguyễn Thiếu Trạch bị ngạnh trong giấc mơ mà đau tỉnh, cậu cảm giác như đùi phải của chính mình bị cưa cắt một vòng, đau đến cả người đều tê dại, đầu cũng quay mòng mòng. Hơn nửa ngày được hệ thống nhắc nhở mới mở ra hình thức chống đau.

Nguyễn Thiếu Trạch đem mồ hôi lạnh trên trán lau đi, quay đầu nhìn mặt trời…… Thiên cư nhiên còn không có lượng!

Càng quan trọng hơn là, Nguyễn Thiếu Trạch bắt đầu cảm thấy đã đói bụng.

Từ khi nguyên chủ bị bắt cóc tới nay liền không ăn qua một bữa cơm tốt lành nào, ngày hôm qua bởi vì làm giải phẫu, cả ngày chỉ treo theo đường glucose, hiện tại Nguyễn Thiếu Trạch chỉ cảm thấy cả người chính mình đều mau đói thành thây khô.

Hệ thống an ủi hắn: “Lại ngao một ngao, quá hai cái giờ, trời đã sáng liền có cơm sáng ăn.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “Được rồi……”

Nguyễn Thiếu Trạch gian nan chịu đựng hơn hai giờ, nhưng mà cũng không có đợi được cơm sáng mà cậu chờ mong đến, thời điểm hộ sĩ tiến vào phòng bệnh thấy cậu còn rất cao hứng, sau đó ở ngay trước mắt khát khao Nguyễn Thiếu Trạch liền thay cho cậu một lọ đường glucose.