Chương 23

Luôn sống trong cẩm y ngọc thực Nguyễn Thiếu Trạch chỉ cảm thấy ván giường dưới thân lạc đến hắn cả người đều đau.

Hắn đỡ đầu còn có chút choáng váng ngồi dậy, đánh giá cái địa phương hoàn toàn xa lạ này. Hắn nhớ rõ chính mình mới vừa rồi là bị người nào dùng đấu khí đánh tới hôn mê, chẳng lẽ bắt Đỗ Ân đi chính là cùng một người ? Xem hắn anh tuấn soái khí, phong lưu phóng khoáng, cử thế vô song cho nên nhịn không được đưa tới hành vi phạm tội, muốn đem hắn chộp tới cùng nhau thải dương bổ dương?

Nguyễn Thiếu Trạch bỗng cảm thấy cả người đều không tốt, cũng không rảnh lo đầu óc choáng váng, liền từ trên giường nhảy xuống, kéo cửa liền muốn lao ra.

Chỉ là mới vừa kéo cửa phòng liền cùng một người chính diện đυ.ng phải.

Nguyễn Thiếu Trạch tu vi bị giam cầm, thực lực giảm đi, thế nhưng cảm thấy chính mình đυ.ng phải một bức tường giống nhau, bị bắn ngược lại mà liên tục lui về phía sau vài bước mới được người tới đỡ lấy.

“Khanh Khanh tỉnh?” Người tới nói.

“…… Đỗ Ân?” Nguyễn Thiếu Trạch lúc này mới phát hiện người trước mặt người là ai, “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này, ngươi không phải bị bắt sao?”

Đỗ Ân kinh ngạc mà nhìn hắn: “Khanh Khanh từ chỗ nào nghe nói ta bị bắt?”

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

Giống như đích xác không có nghe, phía trước hết thảy bất quá là do hắn suy đoán thôi.

Nguyễn Thiếu Trạch ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, nói sang chuyện khác: “Nơi này là chỗ nào? Ta nhớ rõ vừa rồi…… Không đúng a! Đây là nhà gỗ của ai, ai mang chúng ta lại đây? Ngươi có hay không nhìn đến cái kia người đánh ngất ta ?”

Đỗ Ân đè sau cổ hắn lại, trấn an nói: “Khanh Khanh không nên gấp gáp, là ta đem ngươi đưa tới nơi này .”

Nguyễn Thiếu Trạch trừng mắt hắn: “Ngươi là nói, là ngươi đem ta đánh ngất?”

Đỗ Ân mỉm cười.

“Lá gan của ngươi thật là càng lúc càng lớn, mau mang ta trở về!” Nguyễn Thiếu Trạch ở cánh tay hắn chụp một cái, nảy sinh ác độc nói, “Còn có, không cần lại kêu ta Khanh Khanh, chúng ta đã chia tay.”

Đỗ Ân đứng không nhúc nhích.

Nguyễn Thiếu Trạch đợi một lát, nhịn không được đẩy hắn ra một chút, nhíu mày nói: “Ta đang cùng ngươi nói chuyện, đừng giả ngu, nơi này đến tột cùng là nơi nào?”

Lúc này Đỗ Ân thật ra không muốn lại trầm mặc, hắn mỉm cười giữ chặt tay Nguyễn Thiếu Trạch, chủ động đem hắn mang ra nhà ở, “Nơi này là nơi lúc trước ta đi du lịch nhìn thấy qua, dựa núi gần sông, khí hậu hợp lòng người, nghĩ đến là thực thích hợp cho người cư trú.”

Nguyễn Thiếu Trạch theo phương hướng ngón tay hắn nhìn lại, quả thấy cách đó không xa trùng điệp núi non, mạn sơn thanh lâm, mây mù quấn quanh, đẹp không sao tả xiết.

“Này, gian nhà này là do ngươi làm?” Nguyễn Thiếu Trạch hướng nhà gỗ nâng nâng cằm.

Đỗ Ân lắc lắc đầu, nói: “Không, theo ta suy đoán, hẳn là thợ săn nào đó dựng nên.”

Nguyễn Thiếu Trạch trừng mắt hắn: “Ngươi chiếm đoạt nhà ở của người khác?”

“Như thế nào sẽ đâu,” Đỗ Ân bật cười, “Trước khi ta đem Khanh Khanh mang đến nơi này, trong phòng đã đọng lại không ít tro bụi, nói vậy không phải thợ săn qua đời, đó là không ai ở nơi đây cư trú, ta mượn một phen, không coi là chiếm đoạt.”

Nguyễn Thiếu Trạch khi nghe từ“Đọng lại tro bụi” thời điểm sắc mặt liền không thể nào đẹp, lúc sau lại nghe có lẽ là đã chết, nói cái gì cũng lưu không được, nhanh giơ tay đẩy Đỗ Ân ra, xoay người hướng nhà gỗ tương phản đi đến. Hắn tuy rằng không biết Đỗ Ân đánh cái gì chủ ý gì, nhưng hắn cùng Đỗ Ân mất tích tất nhiên sẽ khiến cho không ít rối loạn, đặc biệt là Vân Ảnh bọn họ, không chừng sẽ làm ra sự tình gì đắc tội với người, hắn nên chạy nhanh trở về.

“Khanh Khanh,” Đỗ Ân ở phía sau Nguyễn Thiếu Trạch gọi hắn lại, “Ta vừa mới thay ngươi bắt mạch, phát hiện thân ngươi hiện giờ đấu khí cấp bậc bất so với ngày xưa giảm hơn một phần mười, là chuyện như thế nào?”

Nguyễn Thiếu Trạch bước chân cứng đờ, tiếp tục đi phía trước: “Đây là công pháp bản tôn gần nhất mới luyện , ngươi có ý kiến sao!”

“Như thế nào sẽ, Khanh Khanh làm cái gì ta cũng đều ủng hộ.” Đỗ Ân cười khẽ hai tiếng, một giây sau phi thân đánh úp về phía Nguyễn Thiếu Trạch, “Ta cùng với Khanh Khanh phía trước cũng có hơn nửa năm chưa từng gặp qua, không biết Khanh Khanh cấp bậc có hay không tăng lên bao nhiêu đâu?”

Nguyễn Thiếu Trạch cảm thấy không tốt, vội vàng muốn né tránh.

Nhưng hắn hiện giờ phản ứng không như lúc trước, thân thể làm ra động tác so với trong tưởng tượng chậm không ít, hắn chỉ nghe được phía sau một trận kình phong đánh úp lại, sau vai liền bị người vỗ nhẹ một chút, nguyên bản đấu khí vận chuyển đã không thoải mái tức khắc liền bị đánh tan, trong cơ thể loạn thành một nồi cháo.

“Ai nha nha,” Đỗ Ân tiếp được thân mình xụi lơ của Nguyễn Thiếu Trạch cười nói, “Khanh Khanh thật sự là sơ suất quá…… Vẫn là nói, Khanh Khanh cố ý nhường ta đâu?”

Nguyễn Thiếu Trạch phẫn nộ mà trừng mắt hắn.

Hắn hiện tại xem như đã nhìn ra, Đỗ Ân rõ ràng là đã sớm biết thân thể hắn khác thường, cố ý chơi hắn!

Nhưng hắn lại không trực tiếp đem chuyện Vân Ảnh ám toán cùng với chính mình thay hắn chịu một đòn nói thẳng ra, nghẹn đến mức gan đều đau, hơn nửa ngày mới phun ra một câu: “Ta đã nói rồi, đừng gọi ta là Khanh Khanh!”

Đỗ Ân trên mặt toát ra bi thương, ngữ khí ai oán nói: “Vì cái gì? Đây là cái tên thân mật mà ta đối Khanh Khanh xưng hô a.”

Nguyễn Thiếu Trạch làm cái nôn mửa động tác, “Làm ơn, ngươi không cần dùng cái xưng hô của người khác nói với ta được chưa, ghê tởm muốn chết!”

Đỗ Ân nghe vậy, ánh mắt trầm xuống.

Liền ở trong suy đoán của Nguyễn Thiếu Trạch, Đỗ Ân đến tột cùng là muốn tức giận hay vẫn tiếp tục làm nũng, tầm mắt bỗng nhiên tối sầm lại, lại bị Đỗ Ân cúi đầu tới, dùng môi lưỡi chính mình hung hăng mà ngăn chặn hắn.

Đây là cảm giác mà Nguyễn Thiếu Trạch chưa bao giờ thể nghiệm qua.

Chính hắn là không có kinh nghiệm gì, mà ở thời điểm trước lúc Đỗ Ân hôn môi hắn cũng luôn thực ôn nhu, nhưng hôm nay Đỗ Ân lại giống như bị tên cuồng bạo nào nhập, động tác cực kỳ hung ác, dường như muốn đem bờ môi của hắn gặm cắn xuống dưới, Nguyễn Thiếu Trạch thậm chí hoài nghi miệng mình đã bị giảo phá, nếm tới được nhàn nhạt mùi máu tươi.

Hồi lâu, Đỗ Ân mới buông tha môi hắn bị hôn đến chết lặng .

Mà Nguyễn Thiếu Trạch cũng bị hắn mềm nhẹ mà thả lại giường.

Đỗ Ân nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt của Nguyễn Thiếu Trạch hiện tại đang dại ra , ngữ khí ôn nhu nói: “Khanh Khanh, chúng ta về sau liền ở chỗ này , được không?”

Nguyễn Thiếu Trạch ngơ ngác hỏi: “Ở cả đời?”

Đỗ Ân ánh mắt sáng lên: “Nếu Khanh Khanh không chê thì cũng có thể!”

Nguyễn Thiếu Trạch lúc này mới phản ứng, lập tức phản bác nói: “Ghét bỏ! Ghét bỏ muốn chết! Ta thật là một ngày đều không trụ được, liền trước nói đến cái giường này đi, quả thực cứng giống y như cục đá!”

Đỗ Ân: “……”

Nhưng mà sau nửa canh giờ, Nguyễn Thiếu Trạch liền trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cái giường mềm mại trước mặt này, trình độ có thể so với giường lớn ở ma cung kia “Trước là giường ván gỗ”.

Nguyễn Thiếu Trạch không từ bỏ.

Liền tiếp tục chọn thứ khác.

Phàm là đồ trong phòng có, từ cái bàn ,ghế dựa vách tường, cửa sổ, tất cả đều bị hắn phun tào một lượt.

Sau đó một ngày qua đi, tới buổi tối nhà gỗ từ bên trong xem như đã hoàn toàn tìm không ra bộ dáng nguyên bản của nó.

Nguyễn Thiếu Trạch mục trừng cẩu ngốc.

Tầm mắt cậu không khỏi liếc mắt đến nhẫn trữ vật của Đỗ Ân —— đến tột cùng ở bên trong thả cái gì?!

Đỗ Ân tuy rằng cấp bậc đấu khí không tính thấp, nhưng lăn lộn như vậy cả ngày, miếng nước cũng chưa có uống qua, mệt đến quá sức, trên trán tràn đầy mồ hôi, bị hắn tùy tay gạt qua.

Nguyễn Thiếu Trạch lại là có chút băn khoăn.

Trong ý của cậu cũng không phải nghĩ lăn lộn Đỗ Ân, cậu chỉ là muốn cho Đỗ Ân dẫn hắn trở về mà thôi.

Cậu không biết đến tột cùng Đỗ Ân là bị cái gì kí©h thí©ɧ, nhưng từ mặt ngoài lại nhìn không ra cái gì, chỉ có thể cảm giác được hiện giờ Đỗ Ân so ngày xưa cố chấp gấp mười lần.

Chẳng lẽ là bởi vì Vân Ảnh?

Nguyễn Thiếu Trạch khóe miệng trừu trừu, hắn bất quá là đem Vân Ảnh kêu tiến lều trại một lần, liền đem Đỗ Ân kí©h thí©ɧ đến hắc hóa đi? Huống chi hắn hiện tại cười tủm tỉm bộ dáng cũng không giống như là hắc hóa a, hòa ái dễ gần thật sự…… Chính là nói cái gì cũng không chịu thả hắn rời đi mà thôi.

“Tính, ăn cơm trước đi.”

Không riêng gì Đỗ Ân một ngày không ăn không uống, Nguyễn Thiếu Trạch vội vàng chọn thứ, gì cũng chưa ăn, chỉ so Đỗ Ân uống nhiều hơn hai ngụm nước mà thôi. hiện tại chỉ cảm thấy bụng đói kêu vang, chính là nếu lập tức chuẩn bị một bàn Mãn Hán toàn tịch hắn cũng có thể xử lý hơn phân nửa.

Đương nhiên Mãn Hán toàn tịch là không có, có chỉ là lương khô trong nhẫn trữ vật.

Đỗ Ân ở bên ngoài giảm chút nhiệt, đem lương khô xâu lên nướng nướng tới, liền cùng Nguyễn Thiếu Trạch phân thực lên. Lương khô không ra sao, vị thuận lợi tiêu ma đói trong Nguyễn Thiếu Trạch, hắn vừa ăn đến không đói bụng, liền không nghĩ lại gặm xuống, đem dư lại tùy tay đưa cho Đỗ Ân.

Nguyễn Thiếu Trạch thề, hắn thật sự chỉ là thói quen!

Lại không nghĩ Đỗ Ân khi nhìn đến hắn duỗi lại đây tay lúc sau, thế nhưng lộ ra kinh hỉ thần sắc, vội không ngừng tiếp nhận non nửa khối lương khô kia, đầy mặt hạnh phúc mà ăn lên.

Xem đến Nguyễn Thiếu Trạch vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.

Sau khi ăn xong, Đỗ Ân liền chủ động mang theo Nguyễn Thiếu Trạch đến sơn tuyền sau núi rửa mặt.

Nguyễn Thiếu Trạch vốn dĩ nghĩ tắm rửa một cái, nhưng đối mặt với ánh mắt sói đói của Đỗ Ân hắn chỉ có thể nghẹn khuất mà đem cái ý niệm này thu hồi.

Hiện tại còn ở rùng mình, nếu Đỗ Ân chủ động nhào lên tới, hắn khẳng định giữ không được, đến lúc đó tương tương nhưỡng nhưỡng một phen, tay này cũng chả biết để đâu cho đúng.

Qua loa mà ở trên người lau hai cái, Nguyễn Thiếu Trạch dẫn đầu dẹp đường hồi phủ.

Vè đến hắn đã thoát đến chỉ còn áo trong, chuẩn bị hướng trong chăn Đỗ Ân cũng đi đến mép giường, bắt đầu thoát áo ngoài.

Nguyễn Thiếu Trạch đem chân đạp lên trên bụng Đỗ Ân một cái, lạnh lùng nói: “Này giường không có phần của ngươi, ngủ dưới đất đi, bằng không đừng trách bản tôn ra tay vô tình.”

Đỗ Ân không nói chuyện, chỉ là bắt lấy hắn chân, ở mắt cá chân chỗ ái muội mà vuốt ve một chút.

Nguyễn Thiếu Trạch cẳng chân run lên, thập phần uất ức mà rụt trở về.

Đỗ Ân cũng vào lúc này nói: “Khanh Khanh yên tâm, ta biết ngươi còn ở giận ta, ta sẽ không cưỡng bách ngươi làm gì đó.”

( quỷ nó tin ngươi)

Nguyễn Thiếu Trạch mãn nhãn không tin.

Chính là cũng không có cách nào, hiện tại giá trị vũ lực của hắn thấp hơn Đỗ Ân, nếu là mạnh mẽ phản kháng, nói không chừng ai kia sẽ lau súng cướp cò, ngược lại cúc hoa khó giữ được, còn không bằng an an phận phận nằm xuống tới, có lẽ có thể ôm cái chăn bông đơn thuần ngủ.

Vì thế Nguyễn Thiếu Trạch hừ lạnh một tiếng, kéo chăn ra nằm xuống, trở mình, đưa lưng về phía Đỗ Ân, đem chi ý cự tuyệt biểu đạt hoàn toàn.

Đỗ Ân thành thật cũng an phận, ở bên người hắn nằm xuống, lúc sau cũng không thấy động tay động chân.

Nguyễn Thiếu Trạch nghe tiếng Đỗ Ân vững vàng hít thở, cư nhiên thực mau liền đã ngủ.

Nhưng mà tới sau nửa đêm, Nguyễn Thiếu Trạch lại một lần cảm nhận được những đều Đỗ Ân bảo đảm đều là đánh rắm!

Lúc hắn bị kéo ra hai chân, bị đồ vật quen thuộc va chạm đi vào mới phát hiện cư nhiên lúc hắn ngủ say liền bị người cởi hết quần, mà phía sau người nọ, đang gắt gao mà ôm hắn, nửa người dưới điên cuồng mà đỉnh động.