chương 22

Đỗ Ân nguyên bản là đang trong lều trại nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh bên ngoài nên liền đi ra xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Lại không nghĩ rằng sẽ nhìn được một màn đem khóe mắt hắn tẫn nứt tới.

Nguyễn Thiếu Trạch nửa quỳ trên mặt đất, người nằm dưới thân là Vân Ảnh, bởi vì vừa rồi động tác của Nguyễn Thiếu Trạch có chút thô lỗ, quần áo Vân Ảnh thì bị xả oai một ít, giờ phút này vai ngọc nửa che nửa lộ, nói có bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu ái muội.

Bọn họ đây là…… Đây là ở……

Đỗ Ân chỉ cảm thấy cả người lạnh băng, ngăn không được mà run rẩy lên, cũng không biết là bởi vì phẫn nộ hay vẫn là thống khổ.

Nguyễn Thiếu Trạch nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại, liền nhìn đến sắc mặt của Đỗ Ân có thể so sánh người chết một dạng, cố tình chính hắn còn không hề tự giác, hoàn toàn không biết chính mình cùng Vân Ảnh tư thế có bao nhiêu mơ màng. Ngược lại là Vân Ảnh phản ứng cực nhanh, nhân cơ hội ôm lấy cổ Nguyễn Thiếu Trạch, quả nhiên, Đỗ Ân sắc mặt càng lúc càng khó nhìn.

Vân Ảnh còn đang đắc ý, đã bị Nguyễn Thiếu Trạch cau mày cấp túm đi.

Đỗ Ân sắc mặt lúc này mới thoáng giảm bớt.

“Đã trễ thế này, còn không nghỉ ngơi.” Nguyễn Thiếu Trạch theo bản năng nói một câu, nói xong liền không thế nào cao hứng mà bĩu môi, vội vàng thừa dịp Đỗ Ân còn chưa đáp lại đã lôi kéo Vân Ảnh rời đi hiện trường.

Đỗ Ân cơ hồ một lần nữa bốc cháy lên hy vọng lại ở nháy mắt bị tưới diệt.

Trở lại lều trại, Nguyễn Thiếu Trạch không hề thương hương tiếc ngọc mà đem Vân Ảnh đẩy, Vân Ảnh tự biết đã phạm phải tội lớn, vội không ngừng điều chỉnh tư thế, cung cung kính kính mà quỳ gối trước mặt Nguyễn Thiếu Trạch, bộ dáng chờ đợi xử lý.

Nguyễn Thiếu Trạch hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nói: “Ngươi đêm nay, là muốn đi ám sát Đỗ Ân?”

Vân Ảnh lắc đầu: “Không phải ám sát, kia độc châm không nguy hiểm đến tính mạng, sẽ chỉ làm hắn tu vì mất hết.”

Nguyễn Thiếu Trạch nói: “Kia phía trước ở Lăng Tiêu Phái xuất hiện những cái đó sát thủ……”

“Cũng là thuộc hạ phái đi, chẳng qua thuộc hạ không nghĩ tới tôn thượng sẽ đi tìm Đỗ Ân,” Vân Ảnh cắn chặt răng, ở trước Nguyễn Thiếu Trạch hỏi ra ba vấn đề , chủ động đòi công đạo nói, “Trước kia mũi tên làm chủ thượng bị trọng thương , cũng là thuộc hạ nguyên bản dùng để bắn chết Đỗ Ân! Chỉ là thuộc hạ trăm triệu không nghĩ tới sẽ làm thương tổn đến tôn thượng, thỉnh tôn thượng giáng tội!”

Nói xong, Vân Ảnh cơ hồ là ôm hẳn tội chết quyết tâm cúi đầu trên mặt đất.

Nhưng hồi lâu, nàng đều không có nghe được thanh âm Nguyễn Thiếu Trạch tức giận, không khỏi ngẩng đầu, liền thấy Nguyễn Thiếu Trạch chính là cau mày, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay chính mình.

“Tôn thượng……” Nàng thật cẩn thận mà mở miệng.

“Ta hỏi ngươi,” Nguyễn Thiếu Trạch ngữ khí còn tính là bình tĩnh, “Bản tôn vừa rồi tiếp được độc châm của ngươi, hiện tại vì sao không thấy?”

“Kia độc châm gặp huyết tức hóa……” Vân Ảnh ngơ ngác mà trở về một câu, giây tiếp theo, điên cuồng mà bổ nhào vào trên người Nguyễn Thiếu Trạch, thiếu chút nữa không đem người phác gục.

(:"đây là điển hình của từ đồng đội heo đi, bó tay")

Nguyễn Thiếu Trạch không vui mà muốn thối lui nàng, lại thấy trong mắt Vân Ảnh chảy xuống hai hàng thanh lệ: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi tôn thượng, Vân Ảnh lại ngộ thương ngài, Vân Ảnh tội đáng chết vạn lần.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

Nguyễn Thiếu Trạch tâm mềm nhũn, quay mặt đi: “Đừng nói nhảm nữa, giải dược đâu?”

Vân Ảnh vội vàng móc ra dược bình, đổ hai viên cấp Nguyễn Thiếu Trạch uống.

Nguyễn Thiếu Trạch âm thầm thở ra, may mắn độc độc không phải không có thuốc nào chữa, bằng không tu vi mất hết, những ngày phía sau muốn như thế nào sống qua a.

Nhưng mà giây tiếp theo, Vân Ảnh nói lại giống như một chậu nước lạnh tạt vào đầu tưới hắn.

“Tôn thượng, này độc là do Thánh Điện thánh y sở luyện chế, tuy rằng có giải dược, lại không phải lập tức có thể phát huy hiệu dụng, nếu tôn thượng muốn tu vi hoàn toàn khôi phục, ít nhất cần tĩnh dưỡng đến một tháng.” Thật sự là đồng đội heo mà.

Nói xong, Vân Ảnh liền cúi đầu, không dám lại xem Nguyễn Thiếu Trạch.

Nguyễn Thiếu Trạch không tin mà vận chuyển một chút đấu khí, có thể sử dụng quả thực không đến một phần mười ban đầu, hơn nữa vận chuyển lâu rồi, đầu sẽ có chút choáng váng.

Nguyễn Thiếu Trạch tức khắc vô ngữ hỏi trời xanh, hắn vì cứu nam xứng đã gặp không ít tội a!

Vân Ảnh thì muốn phạt cũng phạt không được, hắn hiện tại tu vi bị xói mòn chỉ có Vân Ảnh một người biết, cho dù không cảm thấy Vân Ảnh có chỗ nào đáng tin, nhưng hiện nay hắn cũng không còn biện pháp khác, nếu là để những người chính đạo đó biết được, hắn nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

Ngày kế, Nguyễn Thiếu Trạch làm bộ dường như không có việc gì mà tiếp tục lên đường.

Bởi vì sự tình đêm qua, tầm mắt Đỗ Ân không ngừng dừng ở trên người Nguyễn Thiếu Trạch nơi kia.

Nhưng Nguyễn Thiếu Trạch một lòng nghĩ thế nào mới sẽ không làm người khác phát hiện tình trạng hiện tại của mình, hoàn toàn không chú ý tới tầm mắt của Đỗ Ân, càng thêm không chú ý tới tay Vân Ảnh đang cố ý đáp ở trên cánh tay hắn . Từ góc độ nơi Đỗ Ân nhìn qua, đó là Nguyễn Thiếu Trạch cùng Vân Ảnh thập phần thân mật mà ôm dựa vào cùng nhau.

Đỗ Ân tức giận đến đỉnh đầu đều mau bốc khói.

Khanh Khanh…… Khanh Khanh của hắn, hắn như thế nào có thể như vậy đối hắn!

Như thế đi mấy ngày đường, đại đội nhân mã rốt cuộc cũng gặp cái xoáy nước đầu tiên.

Chỉ thấy chướng khí cuồn cuộn đông đúc từ trong xoáy nước màu đen sâu đến không thấy được đáy dật tràn ra tới, dường như một trương mồm to, tùy thời chuẩn bị cắn nuốt bất luận cái gì tới gần nó. Đi đầu hai cái tiểu đệ tử vô ý dính một ít chướng khí ở trên cánh tay, tức khắc xanh cả mặt, môi phát tím, run rẩy ngã xuống đất không dậy nổi.

Những người còn lại cũng là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy ma chưởng lợi hại như vậy, rất là hoảng sợ, tức khắc liên tục lui về phía sau.

Lăng Tiêu Phái chưởng môn xem như tương đối trấn định, hắn đi đến trước mặt Nguyễn Thiếu Trạch, chắp tay nói: “Ma Tôn, xoáy nước này như thế lợi hại, lại không thể mặc kệ xuống, không bằng liền từ Ma Tôn cùng lão phu mở đầu, phóng ra trận pháp, nhìn xem có đem xoáy nước một lần nữa phong ấn lại hay không.”

Mọi người tuy rằng đối với Ma tộc không có hảo cảm, nhưng giờ phút này, cũng chỉ có thể gửi hy vọng trên người Nguyễn Thiếu Trạch.

Ai ngờ Nguyễn Thiếu Trạch một mở miệng, liền làm mọi người mở rộng tầm mắt: “Không cần.”

Mọi người: “……”

Lăng Tiêu Phái chưởng môn tươi cười cũng có chút cứng đờ, “Vì sao?”

“Quá nguy hiểm,” Nguyễn Thiếu Trạch ôm cánh tay, bĩu môi, “Bản tôn chính là Ma giới chí tôn, vạn nhất xảy ra sự tình gì, Ma giới như rắn mất đầu, chẳng phải là muốn đại loạn sao.”

Lăng Tiêu Phái chưởng môn: “Nhưng, nhưng chúng ta lúc trước thảo luận tốt……”

Nguyễn Thiếu Trạch vẻ mặt vô tội mà chớp mắt: “Có sao? Khi nào, ta như thế nào không nhớ rõ.”

Lăng Tiêu Phái chưởng môn tức khắc á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, bọn họ giống như đích xác…… Không có nói tới. Phía trước đại hội bất quá là thương thảo phương án giải quyết, đến nỗi ai phụ trách cái gì, căn bản liền không có thảo luận đến!

Mọi người bóp cổ tay.

Sớm biết như thế lúc ở thương thảo tìm phương án giải quyết phía trước liền trước thảo luận một chút phân công a! Bất quá mặc dù là phân phối công tác tốt, với tính cách Ma tộc, nói vậy cũng là sẽ không tuân thủ…… Cho nên bọn họ rốt cuộc là vì cái gì muốn đem Ma tộc cũng cùng nhau gọi tới mở họp đâu!

…… Hình như là bởi vì Vô Gian nhai là vùng đất không người quản. :))

Các thành viên của môn phái khác tức khắc có chút nhụt chí, bên trong bọn họ lợi hại nhất chính là Lăng Tiêu Phái, trong đó lại lấy Lăng Tiêu Phái chưởng môn cường đại nhất. Đương nhiệm Ma Tôn Lục Thiên tuy rằng mới vừa thượng vị không mấy năm, tuổi lại còn trẻ, nhưng tu vi phỏng chừng có thể so với người đứng thứ hai ở đây, thiếu hắn duy trì,phiên này hành động hiệu quả phỏng chừng liền suy giảm.

Nguyễn Thiếu Trạch lại không nghĩ nhiều như vậy, trong nguyên tác nguyên chủ còn chết ở nơi này đâu, những người khác họp lại với nhau đều đem mấy cái xoáy nước cấp phong ấn, kỳ thật hắn mới là dư thừa đi.

Nguyễn Thiếu Trạch cự tuyệt ra tay, chỉ có thể từ những tìm người khác thế thân.

Nhưng Nguyễn Thiếu Trạch trăm triệu không nghĩ tới, Đỗ Ân cư nhiên sẽ chủ động xin ra trận, hơn nữa hắn vừa đứng ra tới, Trình Thiếu Dương cùng Lãnh Thanh Trần liền cũng liên tiếp đứng dậy.

Bọn họ đều là những người trẻ tuổi xuất sắc, lần này nếu làm được việc, liền có thể lập tức nổi danh thiên hạ.

Đỗ Ân có phải vì giận dỗi Nguyễn Thiếu Trạch hay không thì không biết được, nhưng hắn biết, Trình Thiếu Dương cùng Lãnh Thanh Trần khẳng định là vì thanh danh.

Bất quá Nguyễn Thiếu Trạch cũng cũng không có ngăn cản Đỗ Ân.

Như vậy một cái có hội tốt để thành danh, ngốc tử mới có thể dễ dàng từ bỏ, vì thế hắn liền trơ mắt mà nhìn Đỗ Ân đi theo Lăng Tiêu Phái chưởng môn, cùng nam nữ chủ cùng mặt khác vài người, chậm rãi hướng xoáy nước tới gần……

……

Đợi cho cái xoáy nước thứ nhất bị thành công phong ấn, sắc trời đã là đại ám.

Nguyễn Thiếu Trạch đều đã ở một bên đánh mấy cái buồn ngủ, ngước mắt, liền nhìn đến Đỗ Ân lông tóc không tổn hao gì, sắc mặt xanh trắng mà hướng hắn liếc mắt một cái, chỉ một giây, liền thu hồi ánh mắt, nhấc chân hướng tới rừng cây nhỏ cách đó không xa đi đến.

Nguyễn Thiếu Trạch nhớ rõ nơi đó có một cái dòng suối nhỏ, nói vậy Đỗ Ân là đi rửa mặt đi.

Phía sau lưng dựa trên thân cây ngủ đến không biết đêm nay là năm nào của Nguyễn Thiếu Trạch tự nhiên không có nhìn đến, liền ở thời điểm trận pháp sắp phong ấn hoàn thành, có một sợi cực tế sương đen chạy trốn rồi ra tới, chui vào ống tay áo Đỗ Ân.

“Vận mệnh sửa chữa hoàn thành độ: 80%”

“Di?” Nguyễn Thiếu Trạch tinh thần rung lên.

Chẳng lẽ Đỗ Ân ở trong rừng cây gặp sự tình gì? Hắn nhớ rõ vận mệnh sữa chữa của Đỗ Ân đã hồi lâu đều không có biến hóa qua.

Ôm lòng hiếu kỳ, Nguyễn Thiếu Trạch tránh đi tai mắt của Vân Ảnh, lén lút lưu vào rừng cây nhỏ.

Này phiến rừng cây nhỏ này là bọn họ sáng nay mới xuyên qua, cho nên Nguyễn Thiếu Trạch biết diện tích nó cũng không lớn, đi chừng nửa ngày là có thể đi ngang qua. Chỉ là làm người kỳ quái chính là, Nguyễn Thiếu Trạch đã hướng bên trong đi hẳn một đoạn, liền dòng suối nhỏ đều đã trải qua, lại vẫn là không có nhìn được thán ảnh của Đỗ Ân.

Một cái điềm xấu dự cảm ở trong lòng hắn đột nhiên sinh ra.

Đỗ Ân không phải là…… Bị người bắt đi đi?!

Phải biết rằng, Vô Gian nhai là vùng đất không người quản, nếu không phòng ai biết sẽ có cái gì đó hung cực ác đại ma đầu chạy ra, đem Đỗ Ân chộp tới, thải dương bổ dương gì đi?

Nguyễn Thiếu Trạch vì chính mình suy đoán cảm thấy một trận ác hàn.

Liền ở thời điểm hắn miên man suy nghĩ, một đạo đấu khí bỗng nhiên từ hắn phía sau đánh úp lại.

Nếu là Nguyễn Thiếu Trạch ngày thường, nhất định là đã tránh thoát, nhưng hắn hiện tại đang đứng ở thời kỳ đặc thù, vì thế không hề nghi ngờ mà…… Bị đánh hôn mê.

Thời điểm tỉnh lại, Nguyễn Thiếu Trạch liền phát hiện chính mình bị chuyển dời đến một gian nhà gỗ nhỏ, vô cùng đơn sơ.