Chương 5: Nữ Minh Tinh Đỉnh Lưu (5)

Vừa rồi đã thử vai vài diễn viên.

Trong đó không thiếu phái thực lực.

Nhưng cũng không bằng Khuyết Chu lúc này, cô đứng ở đó, không mặc quần áo cổ trang nhưng mọi người lại cảm thấy trên người cô mặc quần áo phức tạp, đỉnh đầu đội đủ loại trang sức, tua rua lắc lư bên tai.

Chén trà kia giống như rượu độc, nhưng người được kính trà lại không thể không uống, hoặc là nói… Không cách nào ngăn cản mị hoặc trong mắt cô.

Loại mị hoặc này không phải là câu dẫn trong chốn phong trần.

Mà là mị sắc hồn nhiên thiên thành, mặc dù cô chỉ cười trong trẻo nhưng vẫn làm cho người ta không dời mắt đi được.

Buổi thử vai tổng cộng không đến mười câu thoại.

Thời gian biểu diễn của cô không quá hai phút.

Đạo diễn vẫn không hô ngừng, chị Giang ở bên cạnh có chút căng thẳng.

Kỳ thật trong mắt cô ấy, biểu hiện ngày hôm nay của Khuyết Chu cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc, là người cùng Khuyết Chu đi từ lúc mới xuất đạo cho đến bây giờ, biểu hiện hôm nay của Khuyết Chu có thể dùng hai chữ kinh diễm để hình dung.

Nhưng cô ấy sợ trong mắt mình có sự yêu thích với Khuyết Chu, cho nên mới cảm thấy biểu diễn của Khuyết Chu làm cho người ta kinh diễm.

Khuyết Chu hơi khom lưng cúi người: "Tôi biểu diễn xong rồi."

Ánh mắt cô đột nhiên đảo qua một góc.

Trường quay ngoại trừ chỉ có nơi thử vai biểu diễn được chiếu sáng, những nơi khác đều bị tắt đèn nên có chút tối tăm.

Trong bóng tối, Khuyết Chu nhìn thấy một thiếu niên đang đeo tai nghe, nhìn chằm chằm vào mình.

Ánh mắt giao nhau trong không khí, ánh mắt Khuyết Chu dừng lại trên người cậu thêm ba giây, thiếu niên đã quay sang nhìn nơi khác.

Thị lực của cô rất tốt nên nhìn thấy lỗ tai của thiếu niên đang đỏ lên.

Tay đạo diễn kích động đến phát run, biểu cảm vui mừng dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

"Chỉ có cô đến thôi à? Người đại diện của cô đâu?"

Khuyết Chu nhìn chị Giang, qua một hồi lâu chị Giang mới kịp phản ứng, lập tức giơ tay: "Ở đây, ở đây."

Đạo diễn vui vẻ ra mặt: "Diễn viên phía sau hôm nay không cần phỏng vấn, lát nữa sẽ có người đưa các người đi."

Ông ta kích động bắt đầu xoa tay, làm đạo diễn nhiều năm như vậy, ở niên đại thị trường bị tư bản cuốn hút, đã rất lâu không nhìn thấy nhân vật và diễn viên phù hợp hoàn mỹ như vậy.

Cho dù có một số diễn viên diễn xuất cực kỳ tốt, nhưng cũng sẽ không có độ phù hợp với nhân vật cao như vậy, hoàn toàn dựa vào diễn xuất chống đỡ.

Nhưng hôm nay Khuyết Chu cho ông ta một kinh hỷ thật sự là quá lớn, vốn còn tưởng rằng diễn xuất của cô có lẽ còn cần mài giũa thêm một chút.

Bây giờ nhìn lại, đây quả thực như quý phi đang ở ngay trước mắt ông ta.

Hạt vừng nhỏ cũng không kịp phản ứng, ngay cả hệ thống cũng phát ngốc ở trong không gian, đại lão vừa mới thử vai đã được chọn?

Đậu má, trâu bò!

Đây là cảm giác nằm không cũng thắng sao?

Moah moah, tiền đồ của ta, ta chỉ cần bám vào đại lão là có tất cả! Moah ha ha!!

Đạo diễn nhanh chóng ký kết hợp đồng với Khuyết Chu, sau khi ký kết hợp đồng, cô lại một lần nữa nhìn thấy thiếu niên đeo tai nghe.

Cô nghiêng người hỏi chị Giang: "Người bên kia là ai?"

Chị Giang đang đắm chìm trong vui sướиɠ, khóe miệng cũng muốn nhếch đến tận mang tai, nhìn theo tầm mắt Khuyết Chu: "Cậu ấy hả? Bình thường em không lên mạng à? Cậu ấy là ca sĩ nổi tiếng năm nay, tên là Yến Thanh, năm nay mới mười chín, còn đang đi học."

"Như vậy à... Cậu ấy cũng tới tham gia thử vai?"

"Hình như là khách mời, diễn một nhân vật nhỏ, có điều bộ phim này đã ký hợp đồng với cậu ấy để viết ca khúc đầu phim, còn có ca khúc đặc biệt của nhân vật, cậu ấy vì tìm cảm hứng sẽ thường ở lại đoàn làm phim, căn cứ vào diễn xuất của diễn viên mà sáng tác ca khúc, cậu ấy thường xuyên như vậy, là một chàng trai rất có tài."

Trong mắt chị Giang, Yến Thanh là người chưa đến hai mươi tuổi vẫn còn đi học, đều là trẻ con, ngay cả giọng nói cũng nhiễm một chút tán thưởng của trưởng bối đối với vãn bối.

Khuyết Chu ồ một tiếng.

"Như thế nào, em cảm thấy có hứng thú với cậu ấy?"

Khuyết Chu mỉm cười: "Đúng là có chút hứng thú."

Chị Giang bảo cô nên dừng tay: "Em đã hai mươi sáu rồi, lớn hơn người ta bảy tuổi đó."

"Cho nên? Giới giải trí có rất nhiều cặp tình nhân lớn hơn bảy tuổi?"

"Không phải... Không phải em mới gặp mặt người ta lần đầu sao?"

"Nhất kiến chung tình không được sao?"

Hạt vừng nhỏ ở bên trong không gian hệ thống cẩn thận phát biểu: "Tỷ tỷ, tỷ thật muốn yêu đương với một nhân vật ở tiểu thế giới sao?"

"Hay là nói người bên hệ thống trung tâm của các người không cho ký chủ và nhân vật của tiểu thế giới yêu đương?"

"Không phải không phải." Hạt vừng nhỏ vội vàng lắc đầu rắn của nó, du͙© vọиɠ cầu sinh vô cùng mãnh liệt: "Ký chủ giúp nguyên chủ hoàn thành nhiệm vụ, trên ý nghĩa nào đó là quan hệ giao dịch ngang nhau, toàn bộ thân thể này đã là của ký chủ, chỉ cần không làm chuyện vi phạm tâm nguyện chủ quan của nguyên chủ, hoặc là làm cho nguyên chủ tử vong, còn lại ví dụ như yêu đương hay làm gì khác đều có thể, nhưng tỷ tỷ, ta chỉ có một đề nghị nho nhỏ thôi, nếu như tỷ không đồng ý với quan điểm của ta, có thể coi ta đang đánh rắm."

"Rắn cũng biết đánh rắm?"

Thân rắn hạt vừng nhỏ cứng đờ: "Người ta chỉ đang lấy ví dụ thôi mà."

"Vậy mi nói xem." Ngữ khí của Khuyết Chu làm cho người ta không tự chủ được muốn gọi cô một tiếng nữ vương đại nhân.

Nó cân nhắc từ ngữ một chút, sau đó nói: "Con người có thất tình lục dục là một chuyện rất bình thường, nhưng tỷ tỷ, chính là bởi vì con người có thất tình lục dục, nếu như tỷ ở tiểu thế giới thích hoặc là yêu ai, chờ đến lúc tỷ rời khỏi thế giới này rồi sẽ rất thống khổ, điều này không có lợi cho việc làm nhiệm vụ."

Khuyết Chu: "Ừ, quả nhiên hạt vừng nhỏ nói lời này rất giống đánh rắm."

Hạt vừng nhỏ: "..." Oan ức cho nó quá! Nó chỉ có ý tốt, sợ tỷ tỷ vì tình mà khốn đốn thôi mà!

"Nếu tỷ tỷ không thích ta nói như vậy, ta đây không nói nữa." Giọng nói của nó càng trở nên tủi thân hơn.

Khuyết Chu nhíu mày, con rắn nhỏ này còn là một con rắn trà xanh nhỏ.

"Yên tâm đi, chuyện mi lo lắng sẽ không xảy ra đâu." Khuyết Chu nói.

Hạt vừng nhỏ rủ xuống đầu lại lập tức ngẩng lên, vừa rồi đại lão là đang giải thích với mình sao?

Đại lão hình như cũng không giống trong lời đồn đãi là một ma đầu, ít nhất trước mắt, đại lão làm nhiệm vụ cũng rất thuần thục, chính mình cũng có thể nằm không cũng thắng, một chút cũng không đáng sợ.

Xem ra lời đồn thật sự không thể tin được!

Chị Giang đánh giá Khuyết Chu từ trên xuống dưới vài lần, lại nhìn thiếu niên: "Ngự tỷ cùng đệ đệ, ngược lại rất xứng đôi, nhưng mà bây giờ em có ý định đổi hình tượng, trong khoảng thời gian quan trọng này tốt nhất không nên yêu đương thì hơn. Hơn nữa người ta vẫn đang còn nhỏ, em có ý như vậy nhưng chưa chắc người ta cũng có ý đó với em, nghe nói sau lưng Yến Thanh này vốn liếng rất lớn, vẫn là không nên trêu chọc người ta thì tốt hơn."

Khuyết Chu ừ một tiếng.

Thiếu niên trong góc giống như ngăn cách hai thế giới với mọi người.

Cậu mặc áo khoác màu xanh đậm, dây tai nghe xuyên qua quần áo từ trong tóc vụn, nối liền với điện thoại di động trong tay.

Ngón tay thon dài đang đánh nhịp, thỉnh thoảng bấm hai cái trên điện thoại di động.

Giống như đang đắm chìm trong thế giới của mình.

Bỗng nhiên, Yến Thanh cảm thấy trong thế giới của mình giống như có một ánh mắt có tình xâm lược xông vào.

Cậu ngẩng đầu, lần nữa bốn mắt chạm nhau giữa cậu và Khuyết Chu.

Đôi mắt xinh đẹp lại hơi giương lên kia tràn ngập cảm giác thần bí.

Cậu khẽ nhíu mày, dời tầm mắt không nhìn cô nữa.

Đây đã là lần thứ hai rồi.

Người phụ nữ này tại sao lại luôn nhìn cậu như thế?

Người này thật kỳ quái.