Chương 4: Nữ Minh Tinh Đỉnh Lưu (4)

"Em... Em không nhớ rõ anh sao?" Phó Hoài Minh lui về phía sau nửa bước.

Hắn có chút xấu hổ, lại có chút không thể tin được, làm sao bây giờ người phụ nữ này có thể quên hắn được, rõ ràng năm đó theo đuổi hắn oanh oanh liệt liệt, lúc này chỉ mới năm năm, vậy mà đã quên hết sạch sành sanh rồi sao?

Khuyết Chu cười, kéo tay chị Giang, lễ phép lại xa cách.

Dưới ánh đèn đường sáng ngời, mặt mày xinh đẹp của cô mang theo một loại phong tình khác, xinh đẹp khiến người khác không dời mắt được.

Cô lại hỏi: "Tôi nên nhớ anh à?"

"Anh là Phó Hoài Minh đây!" Phó Hoài Minh tức giận nói.

Khuyết Chu giả vờ suy nghĩ một chút, một lúc lâu sau mới ồ lên một tiếng: "Nhớ ra rồi, xin hỏi có chuyện gì không?"

Thái độ đó, giống như là người xa lạ mới gặp mặt lần thứ hai.

Rõ ràng vừa rồi, trong mắt cô còn hàm chứa tình cảm khác, ở tiệc rượu nhìn hắn vài lần, điều này hắn còn có thể nhận ra được.

Sao bây giờ nói thay đổi là thay đổi?

Chẳng lẽ là ảo giác của hắn?

Không, không có khả năng, tính cách của Khuyết Chu như thế nào hắn là người rõ ràng nhất, hắn chỉ cần vẫy tay là cô sẽ đi qua ngay lập tức.

Làm sao có thể thật sự quên hắn được.

Phó Hoài Minh cực kỳ tự tin với bản thân mình.

Hắn che giấu xấu hổ mỉm cười: "Khuyết Chu, chẳng lẽ em còn giận anh sao? Đã năm năm trôi qua, em sớm đã là đại minh tinh, chẳng lẽ lại còn giận anh vì chuyện năm đó?"

"Biết tôi là đại minh tinh? Vậy anh có biết phí ra sân của tôi là bao nhiêu không?" Ánh mắt xinh đẹp của Khuyết Chu lưu chuyển.

Phó Hoài Minh vô thức lắc đầu, ngay sau đó lại nhớ tới.

Loại minh tinh hạng hai như cô, phí ra sân đều khởi đầu bằng bảy con số, mà loại minh tinh tuyến mười tám như hắn làm sao có thể so sánh được.

Khuyết Chu vươn ra một ngón tay: "Khởi đầu là một trăm vạn, anh đã lãng phí thời gian năm phút của tôi, theo lý phải trả cho tôi tám vạn, anh có tiền không?"

Phó Hoài Minh lấy đâu ra tiền.

Hắn biến sắc, đau lòng nói: "Anh không nghĩ tới bây giờ em đã trở nên bợ đỡ, há mồm ngậm miệng chính là tiền, chẳng lẽ trong mắt em chỉ có tiền thôi sao?"

"Chẳng lẽ trong mắt tôi phải có anh?" Khuyết Chu nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Trong đôi mắt xinh đẹp câu hồn kia viết lên chữ "Anh mà xứng sao?"

Sau đó kéo chị Giang rời đi.

Không thèm để ý đến vẻ mặt biến ảo khó lường của Phó Hoài Minh.

Trên đường trở về, chị Giang vẫn thăm dò Khuyết Chu có phải thật sự đã buông Phó Hoài Minh hay không, dù sao chuyện năm đó nguyên chủ theo đuổi Phó Hoài Minh quả thật khiến tất cả mọi người đều biết.

Trong thời gian năm năm này vẫn luôn có nhiều người lấy chuyện này ra bôi đen cô, bảo Khuyết Chu có lá gan lớn, nói cô không có lễ nghĩa, lúc học đại học đã quấy rối người khác, còn không biết xấu hổ muốn hẹn hò yêu đương với người ta.

Các loại lời nói ác độc đều đẩy hết lên đầu của cô.

Chị Giang không tin, Phó Hoài Minh cũng lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hắn không biết Khuyết Chu bị những người khác nói xấu sau lưng sao?

Chắc chắn là biết.

Thậm chí mấy năm nay, một minh tinh ở tuyến mười tám như hắn cũng có một số fan nhỏ, mà phần lớn fan nhỏ đó đều là anti fan của Khuyết Chu, bò đến weibo của Phó Hoài Minh bôi đen cô, nói lúc trước Phó Hoài Minh bỏ Khuyết Chu là lựa chọn chính xác, nói người đàn ông có ánh mắt tốt như hắn không nên bị mai một.

Lúc này hắn mới có chút nhiệt.

"Em cũng thấy rồi đó, loại đàn ông như hắn có dáng người không được tốt lắm, diễn kịch không được ca hát cũng không xong, có diễn cũng không có sản phẩm nào tốt, lúc trước em mù mắt coi trọng hắn là phúc phận kiếp trước hắn tích đức tu luyện được, bây giờ em ngàn vạn lần không được dẫm lên vết xe đổ đó được."

Nói xong, chị Giang phát hiện Khuyết Chu vẫn nhìn chằm chằm mình, khóe miệng hàm chứa nụ cười. Trong xe bảo mẫu, ánh đèn màu da cam trên đỉnh đầu dừng lại trên mái tóc đen của cô, nhuộm mái tóc đen và đôi mắt đen của cô thành màu nâu xinh đẹp.

"Em nhìn chị chằm chằm làm gì? Khiến chị có chút không được tự nhiên." Chị Giang hỏi để dời đi sự chú ý của cô.

Khuyết Chu giả vờ tựa người về phía sau, động tác lười biếng, vẻ mặt quyến rũ: "Chỉ là cảm thấy chị Giang đối xử với em rất tốt, cho nên đang suy nghĩ làm thế nào để không phụ lại sự kỳ vọng của chị."

Trái tim chị Giang cũng trượt theo hai nhịp, chị luôn cảm thấy, mục tiêu của mình hình như sắp thực hiện được rồi.

***

Sáng sớm hôm sau, Khuyết Chu đi theo chị Giang đến chỗ thử vai.

Trong nội dung cốt truyện, nguyên chủ vì Phó Hoài Minh nên mới bỏ lỡ buổi thử vai, nhân vật này bị một nữ diễn viên hạng hai khác lấy được, đắp nặn không tính là tốt, nhưng cô ta chuyển đổi hình tượng rất thành công.

Nữ diễn viên hạng hai kia vẫn là đối thủ của nguyên chủ từ trước cho tới nay, con đường hai người đi rất giống nhau, đều là đi lên nhờ phim thần tượng.

Chị Giang nói, trong toàn bộ giới giải trí hiện nay đều sẽ không tìm thấy được một khuôn mặt có thể thay thế khuôn mặt của Khuyết Chu được.

Minh tinh xinh đẹp thì rất nhiều, nhưng nữ minh tinh xinh đẹp quyến rũ mang theo chút khí chất trong trẻo lạnh lùng lại rụt rè như vậy, Khuyết Chu chính là người đầu tiên.

Ánh mắt cô hơi nhướng lên, không nhuộm chút phong trần nào.

Mà bây giờ, trên người cô lại có thêm một loại cảm giác mà các diễn viên đều muốn có… Cảm giác dẫn dắt người khác.

Đạo diễn nguyên bản cũng rất vừa ý, muốn nguyên chủ tới diễn nhân vật này, nhưng sau đó nguyên chủ không đến tham gia thử vai vô hình chung đã gián tiếp đắc tội với vị đạo diễn này, dẫn đến phía sau nguyên chủ muốn chuyển đổi hình tượng càng ngày càng khó.

Hạt vừng nhỏ có chút căng thẳng: "Tỷ tỷ, tỷ… Tỷ có biết diễn kịch không?"

Khuyết Chu lắc đầu: "Hình như không biết."

"Vậy sao tỷ lại bình tĩnh như vậy, tối hôm qua còn đi ngủ rất sớm?"

"Ngủ để giữ nhan sắc. Ngoan, ta nhất định sẽ làm tốt."

Hạt vừng nhỏ có chút không tin tưởng cho lắm.

Bộ phim sắp khai máy chính là một bộ phim cổ trang mưu quyền đoạt lợi, nhân vật mà nguyên chủ đến thử vai chính là nữ hai, có phân cảnh rất quan trọng, là một quân cờ mà bên phe địch cài ở bên cạnh nam chính.

Bề ngoài nàng dịu dàng như nước, sóng mắt lưu chuyển có thể câu hồn đoạt phách.

Thật ra nàng là một người nằm vùng, là một điệp viên, là một người điên yêu Hoàng đế sâu đậm, là một người điên có thể vì Hoàng đế mà chuyện gì cũng làm.

Loại mỹ nhân điên cuồng này, nếu diễn tốt sẽ mang lại mười phần cảm giác, mà kết cục cuối cùng của nhân vật là vì Hoàng đế mà chết trong tay địch.

Nàng một người ngăn cản thiên quân vạn mã, trong lòng Hoàng đế chỉ có thiên hạ, nhưng lòng nàng chỉ chứa một mình Hoàng đế.

Nhất định bộ phim này có thể thu hút được rất nhiều fan.

Nhưng diễn không tốt, sẽ giống như trong kịch bản gốc, đối thủ của nguyên chủ lấy được vai diễn này, diễn thành bệnh thần kinh.

Cho dù là bệnh thần kinh, tài khoản weibo của nữ diễn viên kia cũng tăng hơn bốn triệu fan.

Có thể thấy được chỗ mị lực của nhân vật này.

Khuyết Chu là người thử vai thứ hai, tất cả mọi người thử vai đều được ngồi ở đó xem.

Tổng cộng có mười ba người tranh giành vai diễn này, ngoại trừ nguyên chủ là được đạo diễn mời tới, còn lại đều là người đại diện tranh thủ mà có được cơ hội này.

Khi Khuyết Chu xuất hiện ở nơi thử vai, rất nhiều nữ diễn viên đã biết mình không còn cơ hội.

Trong kịch bản viết "Như quý phi khuynh quốc khuynh thành, gương mặt kia vừa xuất hiện, màu sắc xinh đẹp trong thiên hạ đều như muốn treo ở trên người nàng, người bên ngoài không thể thấy được gì khác, chỉ thấy duy nhất một mình nàng. Trời sinh khí chất đa tình uyển chuyển, chỉ cần liếc mắt nhìn đã khắc sâu vào xương tủy."

Trước không bàn nhiều về khí chất, chỉ dựa vào khuôn mặt kia đã mang vẻ khuynh quốc khuynh thành, trong số những người thử vai ở đây, không ai có được vẻ xinh đẹp như vậy.

Ngay từ đầu đạo diễn cũng nhìn trúng khuôn mặt này.

Nhưng khí chất trên người cô thật ra rất không phù hợp với nhân vật này, ông ta vẫn còn có chút lo lắng.

Khi Khuyết Chu đứng dưới ánh đèn sân khấu.

Khi nhìn chằm chằm đạo diễn rồi cười.

Nụ cười nở trên môi nhưng trong mắt tàn nhẫn khát máu.

Trên miệng lại dịu dàng hỏi: "Bệ hạ, muốn uống trà không?"

Trong nháy mắt đạo diễn nổi da gà từ lòng bàn chân lêи đỉиɦ đầu.