Nguyên chủ thể chất dị ứng với cồn, chưa bao giờ uống rượu, ngay cả bia nồng độ thấp đều không được, huống chi trong tay Vương tổng là ly rượu mạnh.
Lỡ Nhạc Thiên Tầm uống vào, chắc chắn là cả người phát ban phải vào bệnh viện, nói không chừng còn sẽ chết người…
Nhạc Thiên Tầm rút tay mình về, cảm giác bị Vương tổng này đυ.ng chạm thật ghê tởm.
Nhìn ánh mắt háo sắc của ông ta là biết ông ta không có ý tốt, cũng mất công người phụ nữ kia vì tiền có thể không cần tự tôn, hầu hạ loại ông chú quái dị đủ để làm cha mình này.
“Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.” Cô quyết đoán cự tuyệt, “Tôi còn có việc, đi trước…”
Vương tổng sao có thể dễ dàng buông tha cô như vậy: “Aiz! Mỹ nữ, có thể đi, dựa theo quy củ của chúng tôi, đến uống một ly này, không biết uống thì học là được rồi, không có ai trời sinh biết uống rượu hết, đúng hay không? Tới, cô còn không có nói cho tôi, cô tên là gì đâu?”
Từ ánh mắt đầu tiên bắt đầu nhìn thấy Nhạc Thiên Tầm, Vương tổng đã ngứa ngáy khó nhịn.
Phụ nữ mà ông ta chơi qua nhiều không kể xiết, nhưng chưa từng chơi loại gợi cảm cùng thanh thuần cùng tồn tại mà đẹp đến làm người thần hồn điên đảo này, quan trọng nhất chính là ông ta rất tò mò phụ nữ mà Tuân Thiên Ảnh dùng qua là tư vị gì…
Nhạc Thiên Tầm thực chán ghét Vương tổng mặt dày dây dưa, cô đã nói không uống mà ông ta còn muốn cưỡng bách cô, nghe không hiểu tiếng người phải không?
Vốn dĩ trong lòng liền bởi vì không rõ thái độ Tuân Thiên Ảnh đối với mình mà cảm thấy nén giận, hiện tại lại bị tên háo sắc này chọc trúng, cô thật sự không thể nhịn được nữa.
Không để ý ông ta có phải bạn làm ăn của Tuân Thiên Ảnh, Nhạc Thiên Tầm tùy tay đẩy liền đánh nghiêng ly rượu trong tay ông ta.
Bởi vì lực đạo của cô quá mạnh quá đột nhiên, hơn nữa bản thân Vương tổng ngồi không yên nên đột nhiên không kịp tránh, cho nên, cả người ông ta cũng bị đẩy ngã, giống một con lợn béo chổng vó, ngực và tóc nhiễm màu đỏ của rượu, chật vật cực kì, dáng vẻ kia rất buồn cười.
Nhạc Thiên Tầm nhịn ý cười, đang muốn giả vờ xin lỗi, phía sau, Tuân Thiên Ảnh ra bên ngoài gọi điện thoại xong đẩy cửa vào, như thiên thần tuấn lãng khí phách trở về.
“Sao lại thế này?” Tuân Thiên Ảnh nhíu mày hỏi.
Vương tổng cảm giác bị mất mặt, sau khi được hai người phụ nữ đỡ lên, tức giận cáo trạng về phía Tuân Thiên Ảnh: “Tuân tổng, người phụ nữ này ngài tìm từ đâu tới thế? Thật sự không biết điều, tôi chẳng qua là muốn kính cô ta một chén rượu, kết bạn với cô ta mà cô ta chẳng những không cảm kích, còn đẩy tôi… Tuân tổng, loại phụ nữ này không được, cần phải giáo huấn một trận mới được, bằng không về sau cô ta sẽ trèo lên đầu ngài, như vậy đi, giao cô ta cho tôi, tôi sẽ cố giáo huấn cô ta giúp ngài, bảo đảm sẽ trị cô ta đến khi dễ bảo…”
Vương tổng cho rằng Nhạc Thiên Tầm là gái bán hoa Tuân Thiên Ảnh tìm tới, có thể tùy tiện qua tay, lúc này đang ảo tưởng đêm nay đòi lại nợ mất mặt bị đẩy ngã trên người cô như thế nào…
Nhạc Thiên Tầm sợ Tuân Thiên Ảnh sẽ đáp ứng Vương tổng, tức khắc lòng nóng như lửa đốt, chủ động giữ chặt cánh tay anh nói: “Anh sẽ không thật sự tính toán tặng tôi cho người ta đúng không?”
Ánh mắt Tuân Thiên Ảnh dừng ở trên tay cô, cô có một đôi tay xinh đẹp, sạch sẽ trắng nõn, móng tay gọn gàng sạch sẽ, không bôi đồ vật xinh đẹp dư thừa, có thể nói là tay ngọc nhỏ dài, xúc động lòng người.
Anh bỗng nhiên nhớ tới một câu: Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc.
Anh đã từng cảm thấy những lời này thực buồn cười, hiện tại lại không thấy thế, ngược lại cảm thấy có vợ cũng không tồi, đặc biệt là người vợ này là Nhạc Thiên Tầm, rdù sao thì tối hôm qua sau khi làʍ t̠ìиɦ với cô, cô thật là càng ngày càng thuận mắt anh.
Tuân Thiên Ảnh biết Nhạc thể chất của Thiên Tầm không thích hợp uống rượu, bởi vì khi còn nhỏ chính mắt thấy hậu quả bi thôi khi cô uống mấy ngụm rượu trái cây.
“Không muốn uống rượu thì không uống là được, sao lại đẩy Vương tổng?” Tuân Thiên Ảnh dịu dàng.
Cô hiểu rõ anh, che giấu đằng sau loại dịu dàng khác thường này chính là tức giận.
Cô cắn môi dưới, chuẩn bị nhận sự tức giận của anh: “Xin lỗi, trượt tay! Nếu không phải ông ta một hai bắt tôi uống rượu, cũng sẽ không như vậy…”