Quyển 1 - Chương 12: Cô dâu nuôi từ bé của tổng tài cao ngạo lạnh lùng 10

Phòng riêng toàn là mùi thuốc lá, mùi rượu, còn có mùi son phấn nước hoa tục tằng nùng liệt trên người mấy người phụ nữ kia, gần như làm Nhạc Thiên Tầm hít thở không thông.

Cô cực kỳ không am hiểu loại tham gia xã giao này, lại lần nữa muốn bứt ra rời đi.

Tuân Thiên Ảnh nhìn thấu ý đồ của cô, dứt khoát kéo cô đến trong lòng ngực, một cánh tay như sắt khoanh lại eo nhỏ của cô, để cô ngồi ở trên đùi của anh.

"Muốn uống cái gì? Tôi giúp em gọi."

Giọng nói của anh trầm thấp, giống như rượu ngon thuần một hương, ngắn ngủn mấy chữ thôi mà đủ để nội tâm say lòng người.

Dù sao đi không được, uống chút đồ cũng tốt, bằng không ngồi ở chỗ này càng không thú vị. Cô đang muốn nói muốn nước chanh, trong lúc lơ đãng liền thoáng nhìn đôi nam nữ đối diện đang tiến hành biểu diễn cay mắt.

Tay người đàn ông để ở chân váy làm loạn, đai áo váy hai dây của người phụ nữ rơi xuống, lộ nửa bầu ngực, hai người môi lưỡi đan chéo, dây dưa ở bên nhau...

Có lẽ không phải không coi ai ra gì, mà là loại chuyện này bị người nhìn sẽ càng thêm kí©h thí©ɧ...

Nhạc Thiên Tầm thật sự không chịu nổi, cố nén suy nghĩ cảm giác muốn nôn mửa, nói khẽ với Tuân Thiên Ảnh nói: "Xin lỗi, tôi đi toilet một chút."

Người sau nhìn chằm chằm bóng dáng cô vội vàng rời đi, như suy tư gì.

Phòng riêng có toilet nhưng Nhạc Thiên Tầm muốn ra bên ngoài, chủ yếu là vì hít thở không khí.

Cô nhìn mình trong gương toilet, có như vậy trong nháy mắt, sống mũi cay cay, đáy lòng nảy lên một cỗ chua xót muốn khóc…

Tuân Thiên Ảnh sao lại muốn dẫn cô đến nơi này?

Là muốn ám chỉ cô ở trong lòng anh không khác gì mấy cô gái bán hoa kia ư?

Là cố ý muốn nhục nhã cô ư?

Không phải nói cô là vợ anh ư?



Ngay lúc đó, hệ thống Tiểu Nguyệt Lão nói chuyện an ủi Nhạc Thiên Tầm.

【 Chủ nhân, đừng khổ sở, nhìn cô không vui, tôi cũng sẽ đau lòng…】

"Không cần lo lắng, tôi không có việc gì." Nhạc Thiên Tầm kiên cường cười, "Ttự mình trộm đoán mò mà khó chịu, còn không bằng xong việc hỏi rõ ràng anh ấy rốt cuộc muốn làm gì, nếu không, cũng không đúng bệnh hốt thuốc lấy lòng anh ấy, đúng không?"

【 Đúng đúng! Chủ nhân cố lên! 】

Ngay sau đó, Nhạc Thiên Tầm đang muốn đi ra toilet thì có một người phụ nữ đẩy cửa vào.

Cô nhận ra đây là bạn gái Vương tổng.

"Cô là nữ minh tinh kia đúng không? Tên là Nhạc gì đó... Thật hâm mộ cô, leo lên một anh chàng đẹp trai cao ráo giàu có độc thân có quyền thế, đâu giống tôi, chỉ có thể làm cùng với những ông chú quái dị đó, còn phải ngày phòng đêm phòng đề phòng cọp mẹ bên kia..."

Đối phương nói làm động tác kéo cửa của Nhạc Thiên Tầm đột nhiên dừng lại, chỉ một giây xong cô đi luôn.

Chuyện đó không cần phải giải thích với người khác, bởi vì càng giải thích, trong mắt người khác là càng thêm che dấu, nói xong lời cuối cùng, chỉ biết càng nói càng không rõ.

Làm diễn viên, giá trị nhan sắc có thể không tốt, kỹ thuật diễn có thể chậm rãi tôi luyện, nhưng có một kỹ năng là cần phải nhanh chóng luyện kỹ là đừng quá để ý ánh mắt người khác, bằng không, thực dễ dàng bị ánh mắt khác thường gϊếŧ chết!

Nhạc Thiên Tầm tính toán về nhà trước, nắm chặt thời gian học thuộc kịch bản “Cẩm Tú”.

Rất nhiều lúc, dù không thuộc về suất diễn của cô, cô cũng sẽ dụng tâm cân nhắc, dù không thuộc về lời kịch của cô, cô cũng sẽ nhớ rõ thuộc làu.

Xuất phát từ lễ phép, Nhạc Thiên Tầm muốn nói với Tuân Thiên Ảnh một tiếng rồi đi.

Lần thứ hai tiến vào phòng riêng, cô phát hiện trên chỗ ngồi Tuân Thiên Ảnh trống không, sau đó nhìn người trong phòng một lần, cũng không thấy dáng người cao lớn của anh.

Nhạc Thiên Tầm tính toán lén lút rời đi, dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Tuân Thiên Ảnh một tiếng, không ngờ lại bị Vương tổng nhìn thấy.

Ông ta túm chặt cánh tay của cô, cầm một chén rượu đến trước mặt cô: "Mỹ nữ, sao vừa quay lại đã rời đi ngay thế? Tới! Uống với tôi một chén!"