Quyển 1 - Chương 34: Cô dâu nuôi từ bé của tổng tài cao ngạo lạnh lùng 32

Lục Viễn rất thấu hiểu hành động của Tuân Thiên Ảnh. Nếu anh ta cũng có được một cô vợ xinh đẹp như Nhạc Thiên Tầm thì có lẽ sẽ độc chiếm cô có hơn chứ không kém, nào dám để cô đến giới giải trí hỗn tạp này trêu chọc người khác thương nhớ?

Anh ta giả vờ rộng lượng cười, nhìn vợ chồng Tuân Thiên Ảnh rời đi, trong lòng lại không ngừng chua xót.

Buổi tối hôm đó Nhạc Thiên Tầm bị Tuân Thiên Ảnh hung hăng “Trừng phạt” vài tiếng đồng hồ. Cuối cùng cô ở trong lòng anh khóc lóc xin tha mới kết thúc được loại tra tấn ngọt ngào này.

Sau khi tắm rửa một lần cho thân thể thoải mái hai người mới trở lại giường.

Nhạc Thiên Tầm eo mỏi chân bủn rủn, không muốn phản ứng đến người nào đó nữa liền xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh.

Anh da mặt dày dán lại đây, cánh tay dài như gông kìm siết chặt eo của cô: “Sau này không được thân cận tên họ Lục kia quá!"

Giọng điệu như mệnh lệnh của bậc vương giả, tràn đầy bá đạo, chiếm hữu. Dường như anh chính là chúa tể, cô phải nghe theo anh.

“Hừ!” Nhạc Thiên Tầm thật sự tức giận. Mỗi lần anh đều dùng sức đâm tới không quan tâm cảm nhận của cô, bản thân cô lại cực kỳ thiếu cốt khí! Dễ dàng bị anh bắt nạt, cô lại còn ngoan ngoãn nghe lời.

“Có nghe không?” Tuân Thiên Ảnh bỗng nhiên siết chặt eo cô, ngữ khí tăng lên hỏi.

“Đã biết rồi, bình dấm chua!”

“Nói ai là bình dấm chua? Hửm?”

Nhạc Thiên Tầm bĩu môi: “Hừ! Ai ghen thì người đó chính là bình dấm chua!”

Trải qua nhiều lần thân mật khoảng cách âm như vậy, Tuân Thiên Ảnh đã sớm biết rõ điểm nhạy cảm của cơ thể cô như lòng bàn tay. Trực tiếp dùng hành động để "trừng trị" cô, vừa cào cô ngứa vừa bất đắc dĩ nói: “Đúng! Anh chính là bình dấm chua! Còn không phải bởi vì em sao...”

“Ha ha ha... Đừng! Ha ha ha ha...Cầu xin anh! Tha em đi..."

Lúc này, Tuân Sơ Ảnh ở trong phòng của mình, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay phải, hưng phấn đến không ngủ được.

Tuy rằng phòng ở Tuân gia cách âm không tồi nhưng cô vẫn nghe được động tĩnh trong phòng của anh và chị dâu.

Hai người đó tình cảm thật tốt! Hơn nữa đêm rồi còn chưa ngủ! Về sau cô ấy và Âu Dương Thành được như vậy là tốt rồi!

Sau này trong đoàn phim, Nhạc Thiên Tầm quả thật nghe theo lời Tuân Thiên Ảnh nói, kéo khoảng cách với Lục Viễn.

Không cần hỏi nhiều, Lục Viễn cũng biết đây là có chuyện gì rồi. Dù như thế nào cô cũng đã là vợ người ta, anh ta dù thích như thế nào cũng nên buông bỏ đi thôi. Nếu càng lún càng sâu, thống khổ cũng chỉ có chính anh ta.

Tuân Sơ Ảnh và Âu Dương Thành đã quyết định xong mọi việc. Mặc kệ anh ta có phải chân mệnh thiên tử của cô ấy hay không, Nhạc Thiên Tầm tạm thời cũng không quản được đành phải tiếp tục vội vàng xoát thân mật với Tuân Thiên Ảnh và làm việc.

Sinh hoạt hằng ngày hiện tại của cô không khác quỹ đạo của thế giới cũ lắm, cô rất vừa lòng.

Có đôi khi, cô sẽ có một loại ảo giác là trong thế giới cũ, cô và Tuân Thiên Ảnh đều chưa hề chết, cứ như vậy vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau.

Nhưng mà thế giới này vẫn có rất nhiều người, nhiều việc không giống lúc trước. Chúng luôn nhắc nhở cô, tất cả đều không phải...

Tiểu nguyệt lão có thể là còn quá nhỏ, dường như rất yếu ớt hệt như trẻ sơ sinh. Hắn thường xuyên lâm vào trạng thái ngủ sâu nên nhiều lúc Nhạc Thiên Tầm muốn hỏi hắn về nhiệm vụ hay việc xuyên không đều chưa nhận được câu trả lời.

Một ngày lại một ngày qua đi, cứ như vậy qua hơn một tháng, “Cẩm tú” cuối cùng đã quay được một nửa.

Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của ông cụ Tuân, Tuân gia đương nhiên muốn đãi tiệc, còn mời rất nhiều bạn bè thân thích, nhân vật có máu mặt trên thương trường.

Nhạc Thiên Tầm cố ý xin nghỉ nửa ngày để đi sớm, giữa trưa, Tuân Thiên Ảnh lái xe đến đón cô.

“Đúng rồi, anh nói anh chọn quà, đã chuẩn bị gì vậy?"