Nhạc Thiên Tầm nghĩ một lát rồi trả lời: “Em nghe mấy cô bé trong đoàn làm phim nói đường số bảy phía đông mới khai trương một nhà hàng. Món há cảo Quảng Đông ở đó có hương vị rất truyền thống. Chúng ta đến đó nếm thử được không?”
“Được được được. Vậy đi chỗ đi!” Tuân Sơ Ảnh nhấc tay tán thành.
Nhà hàng tên là Tây Quan Nhân Gia luôn mở cửa 24 giờ, do thức ăn có hương vị đặc sắc của địa phương nên rất được hoan nghênh.
E ngại Nhạc Thiên Tầm là nữ minh tinh, Tuân Thiên Ảnh cũng là nhân vật của công chúng, ba người liền trực tiếp bao một căn phòng riêng.
Hai cô gái đều là tín đồ ăn uống nên kêu rất nhiều điểm tâm, còn có đồ ngọt.
Tuân Thiên Ảnh không muốn ăn lắm, vì vậy quyết định chọn cho mình một tách trà.
Anh uống Thiết Quan Âm còn Nhạc Thiên Tầm và Tuân Sơ Ảnh đều là trà hoa cúc thêm đường.
Trong nhà hàng như vầy lá trà so ra còn không bằng trà trong văn phòng anh, càng kém xa lá trà của ông nội giữ. Nếu là bình thường, Tuân Thiên Ảnh cũng khinh thường nhìn đến nhưng đây là do Nhạc Thiên Tầm tự tay xé trà, ngâm nước nóng nên anh không muốn lãng phí.
Rất nhanh, những dĩa lớn dĩa nhỏ được lần lượt mang ra: bánh bao nhân trứng sữa, bánh bao xá xíu, xương sườn chưng, bánh dày gạo nếp, cánh gà, bánh tart trứng, chả giò chiên…
Mỗi một phần đều được tỉ mỉ làm ra, tinh tế xinh xắn khiến người ta thèm muốn.
Hai cô gái không khách khí mà động đũa, quên bẵng mất lễ nghi thường ngày trên bàn cơm.
Tuân Thiên Ảnh nhìn Nhạc Thiên Tầm ăn ngon miệng như vậy thì không nhịn được cũng muốn ăn thử một miếng xương sườn chưng.
“Hương vị cũng không tệ lắm.” Anh ưu nhã nâng ly uống một ngụm trà, nhìn Nhạc Thiên Tầm nói: “Nhưng em làm món sườn ăn ngon hơn.”
“Thật sao? Em còn làm được xương sườn xào chua ngọt nữa, lần sau làm cho anh ăn!”
Hiếm khi được tảng băng Tuân Thiên Ảnh này khen ngợi, trong lòng Nhạc Thiên Tầm vui rạo rực, còn ngọt hơn cả mật ong.
Tuân Sơ Ảnh hai mắt sáng lên: “Chị dâu thật giỏi! Phải nói là “muốn bắt được tâm của người đàn ông, đầu tiên phải nắm được dạ dày họ”. Khi nào chị mới chỉ em đây? Em cũng muốn “get” được mấy sở trường nấu ăn ngon này."
“Em muốn nấu cơm cho Âu Dương Thành?” Nhạc Thiên Tầm hỏi câu hỏi này cũng như hỏi cô có phải muốn nắm được tâm của Âu Dương Thành không.
Cô ấy không phủ nhận, còn nhí nhảnh trả lời: “Nấu cơm không phải vấn đề của nồi cơm điện sao? Em muốn học nấu ăn!”
Tuân Thiên Ảnh phản đối: “Hết hy vọng đi! Em không có thiên phú, học không được, anh không muốn thấy nhà bếp trong nhà bị cháy lần nữa."
“Ừm Ừm, Sơ Ảnh, anh em nói đúng đó! Chị không thể trợ giúp em làm ác được đâu!” Nhạc Thiên Tầm liên tục gật đầu, tiếp tục hăng hái chiến đấu cùng cánh gà.
Nhớ tới khi còn nhỏ nấu mì sợi thất bại, Tuân Sơ Ảnh buồn bực mà oán giận nói: “Hừ! Không học thì không học, cùng lắm thì… Một người trọng sắc khinh bạn, một người có vợ rồi thì bỏ em gái, hai người đều là người xấu! Người xấu!”
Với phẩm chất tốt đẹp là không lãng phí đồ ăn, sau khi ba người ăn no liền gói điểm tâm dư mang về. Không sợ sau đó không ăn nữa cũng có thể để trong tủ lạnh giữ tươi, ngày mai phân cho người làm.
Ngay khi bước ra khỏi nhà hàng liền gặp một màn cẩu huyết, hơn nữa nữ chính còn là Tiếu Mẫn.
Một màn này làm Nhạc Thiên Tầm khϊếp sợ không thôi.
Nghe Tô Nam nói Tiếu Mẫn mất đại gia che chở, lại bị cấm sóng hơn nữa thiếu nợ rất nhiều tiền.
Cô ta luôn tự cho mình hơn người, thật sự cùng đường nên mới đành phải đi khắp nơi làm công để trả nợ, nếu không sẽ bị bỏ tù.
Tiếu Mẫn đang một người đàn ông lôi kéo đi ra bãi đỗ xe.
Hình như cô ta không quá muốn, phản kháng càng ngày càng kịch liệt. Sau đó, người đàn ông kia bị chọc giận hung hăng tát cô ta hai cái, không chút lưu tình.
Nhạc Thiên Tầm lười nhìn tiếp, dù cho hiện tại Tiếu Mẫn chết cũng không liên quan gì đến cô.
Khi cô muốn xoay người rời đi thì lại xui xẻo bị đối phương nhìn thấy, còn bị điểm danh: “Nhạc Thiên Tầm cứu tôi! Tuân tổng, cầu ngài cứu tôi! Cứu mạng!”