“Không có gì…” Nếu Nhạc Thiên Tầm không nói thật, Tuân Thiên Ảnh đi hỏi những người khác cũng sẽ biết đến, cô cũng không cần nghẹn gạt, “Cốt truyện yêu cầu, bị đánh mà thôi, điều này đối diễn viên mà nói là chuyện thực bình thường!”
Nghe vậy, Tuân Thiên Ảnh duỗi tay nâng cằm cô lên, ở dưới ánh đèn, thay đổi góc độ, sưng đỏ trên má đều càng thêm rõ ràng.
Anh nổi giận, ánh mắt sắc bén đảo qua những người khác đang tò mò quan hệ giữa hai người bọn họ.
“Ai đánh?” Giọng Tuân Thiên Ảnh lạnh vài phần, quanh người tựa như sẽ phóng ra áp suất thấp, làm người cảm giác giống như đặt mình trong trời băng đất tuyết, rét lạnh đến xương.
Không có người dám lên tiếng, bao gồm cả Tiếu Mẫn luôn thích chơi trò kiêu ngạo ương ngạnh.
Bọn họ không phải sợ Tiếu Mẫn, mà là sợ Tuân Thiên Ảnh.
So với Tiếu Mẫn hoặc là đại gia sau lưng cô ta, Tuân Thiên Ảnh mới là đại kim sơn chân chính quyền ngự thành phố A, đắc tội anh, ở thành phố A nhẹ thì một bước khó đi, nặng chỉ sợ sẽ trực tiếp mất mạng.
Tuân Thiên Ảnh thấy bọn họ đều không nói lời nào, liền điểm danh hỏi người, bị gọi chính là Tô Nam: “Cô nói, ai đánh cô ấy?”
Vậy mà dám can đảm bắt nạt người phụ nữ của anh, mặc kệ là nguyên nhân gì, anh đều phải để người kia trả giá đắt!
Người phụ nữ của anh, chỉ có anh mới có thể “bắt nạt”, những người khác không có tư cách, ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nhạc Thiên Tầm biết Tuân Thiên Ảnh lại tiến hình thức vào sủng vợ điên cuồng…
Nửa tháng này, cảm tình giữa cô với anh tiến bộ vượt bậc, khả năng thật là ứng câu lâu “ngày” sinh tình kia đi, tóm lại, anh chậm rãi tiếp nhận cô, còn càng ngày càng thích thân cận cô.
Mỗi lần anh bênh vực người mình, dù cô cũng không ngăn cản được cử động kinh người của anh.
Xem ra, Tiếu Mẫn sắp xui rồi, hơn nữa, không có ai có thể cứu cô ta.
Tô Nam trực tiếp chỉ Tiếu Mẫn: “Là cô ta đánh Thiên Tầm, cô ta có ý định tra tấn Thiên Tầm, cố ý NG! Làm hại Thiên Tầm ăn vài cái tát!”
“Hôm nay mới bắt đầu quay, tôi thử tìm cảm giác diễn vài lần không được à? Tôi cũng bị cô ta đánh lại cơ mà? Mặt tôi hiện tại còn đau đấy!” Tiếu Mẫn giải thích qua loa, kỹ xảo giả vờ đáng thương cũng rất kém cỏi, quả nhiên là kỹ thuật diễn tệ chả ra gì!
Dù cô ta nói gì tẩy trắng cho mình, Tuân Thiên Ảnh đều không thể đồng tình cô ta.
Đạo diễn Vu lo lắng vị đại Phật này nóng giận, sẽ ảnh hưởng toàn bộ đoàn phim thậm chí chỉnh cả bộ phim, liền đứng ra muốn giảng hòa.
“Tuân tổng, cái này… Trong công việc có chút cọ xát nhỏ là không thể tránh được, nếu không như vậy đi, làm cô Tiếu đêm nay mời mọi người ăn cơm, cố ý xin lỗi cô Nhạc, anh xem có được không?”
Năng lực xã giao của quản lý của Tiếu Mẫn cũng coi ổn thỏa, không ít lần chùi đít cho Tiếu Mẫn.
Cô ta lúc này theo bậc thang của đạo diễn Vu, tươi cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, Tiếu Mẫn nhà chúng tôi không hiểu chuyện, Tuân tổng ngài đại nhân có đại lượng, đừng chấp nhặt với cô ấy.”
“Thiên Tầm cùng Tiếu Mẫn nhà chúng tôi cùng công ty, chung quy là chị em nhà mình, hơn nữa hiện tại vào cùng đoàn phim, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, vẫn là việc nhỏ hóa không có, hòa thuận ở chung tương đối tốt…”
Nhạc Thiên Tầm thiệt tình bội phục miệng người quản lý này, không đi làm luật sư thật lãng phí!
Tuân Thiên Ảnh không kiên nhẫn, cũng không tính toán ăn bữa cơm nhận lỗi gì kia, anh lại không thiếu tiền ăn cơm, dựa vào cái gì một hai phải ăn cơm của một người mình không vừa mắt mời mình?
“Tiếu Mẫn đúng không?” Anh bước hai bước đến gần Tiếu Mẫn, cong môi nói, “Rất tốt, tôi nhớ kỹ cô!”
Tiếu Mẫn bị Tuân Thiên Ảnh phong thần tuấn lãng mê đến nai con chạy loạn, không khỏi đỏ mặt, thẹn thùng mà cúi đầu.
Chờ cô ta ngẩng đầu, anh đã cùng Nhạc Thiên Tầm đi phòng hóa trang.