Quyển 1 - Chương 10: Cô dâu nuôi từ bé của tổng tài cao ngạo lạnh lùng 8

Diệp Dư Sinh do dự trong chốc lát, quyết định gọi điện thoại cho Tuân Thiên Ảnh xin chỉ thị rõ ràng sắp xếp hành trình.

Lúc này, Tuân Thiên Ảnh đang ôm Nhạc Thiên Tầm ngồi ở ghế sau xe hơi cao cấp.

Cô rất cảm ơn cuộc điện thoại này tới kịp thời, nếu không, nói không chừng tay của người háo sắc nào đó sẽ vào thăm váy của cô, nhìn anh nghe điện thoại, cuối cùng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Tổng tài, còn tham gia bữa tiệc 8 giờ tối nay cùng Vương tổng không ạ?”

Tuân Thiên Ảnh nhìn Nhạc Thiên Tầm như tránh rắn rết sửa sang lại quần áo, nhíu mày, cô sợ anh hay là chán ghét anh?

Anh nhớ rõ cô ngày thường rất sợ hãi anh, chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh, càng không dám lớn tiếng nói chuyện với anh, tựa như một con thỏ nhát gan, ngẫu nhiên nhìn thấy anh còn sẽ chạy trốn đi đường vòng.

“Tham gia.” Tuân Thiên Ảnh lời ít mà ý nhiều mà trả lời vấn đề của trợ lý, ngay sau đó cúp điện thoại, một lần nữa ôm tiểu kiều thê vào trong lòng ngực, “Sợ tôi?”

Nhạc Thiên Tầm vội vàng lắc đầu, lộ ra lúm đồng tiền như hoa: “Không có! Sao tôi phải sợ anh?”

“Ừm, không sợ là tốt.” Nói xong, nụ hôn cực nóng của anh dừng ở trên cánh môi của cô, lưỡi linh hoạt thuận thế tiến quân thần tốc, tham lam mà hấp thu mật dịch, thật lâu không thể tự thoát ra được.

Anh còn tưởng rằng đời này của mình đều sẽ không hôn môi con gái, nhưng sau khi chạm vào Nhạc Thiên Tầm, tất cả liền thay đổi, rất nhiều cấm kỵ đều bị chính anh phá vỡ, cánh cửa du͙© vọиɠ một khi đã mở ra thì khó có thể tự chế.

Tuân gia.

Người trong nhà thấy Tuân Thiên Ảnh nắm tay Nhạc Thiên Tầm đi bước một đi vào trong nhà, đều lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng.

“Anh, Thiên Tầm, hai người đã về rồi!” Tuân Sơ Ảnh mới vừa tỉnh ngủ không bao lâu vẫy tay cười nói, “Mẹ đêm nay tự mình xuống bếp làm cua, mau tới đây cùng nhau ngồi chờ!”

Làm em gái, nhìn thấy anh trai và chị dâu hòa thuận ở chung, tự nhiên là vui vẻ, huống chi, chị dâu này cùng nhau lớn lên với cô ấy, vừa là bạn thân vừa là chị em.

Ở trong lòng cô ấy, Nhạc Thiên Tầm từ nhỏ yêu thầm Tuân Thiên Ảnh, cũng biết rõ con dâu nuôi từ bé nghĩa là gì, hiện tại, cuối cùng đã được như ước nguyện!

Nghe được cách gọi của em gái nhà mình với Nhạc Thiên Tầm, Tuân Thiên Ảnh cảm thấy không mấy dễ nghe, liền mở miệng sửa lại cho đúng: “Cô ấy là chị dâu của em, về sau không thể không lớn không nhỏ mà gọi bậy như thế.”

Đây là lần đầu tiên Tuân Thiên Ảnh chịu ở trước mặt nhà người thừa nhận thân phận của Nhạc Thiên Tầm, hơn nữa là trước mặt ông cụ Tuân.

Tuân Sơ Ảnh nghịch ngợm mà thè lưỡi với Tuân Thiên Ảnh, sau đó vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh, nói với Nhạc Thiên Tầm: “Chị dâu! Tới đây! Ngồi chỗ này!”

Không ngờ Nhạc Thiên Tầm lại bị Tuân Thiên Ảnh lôi đi, ngồi xuống đối diện cô ấy, mà anh thì ngồi ở bên trái cô, bên trái nữa là ông cụ Tuân, nếu bố của Tuân Thiên Ảnh không ngoài ý muốn mất sớm, hai vợ chồng bọn họ nên lại ngồi ở vị trí khác.

Mẹ Tuân từ trong phòng bếp mang cua ra, sau khi một bàn đồ ăn chỉnh tề, bà ngồi ở bên kia ông cụ Tuân, cũng chính là bên phải Tuân Sơ Ảnh.

Nhạc Thiên Tầm là người chính ông cụ Tuân tự mình chọn lựa từ cô nhi viện trở về làm con nuôi kiêm con dâu nuôi từ bé, nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời, mẹ Tuân cũng vẫn luôn thực thích cô, đối xử với cô rất tốt, phàm là những thứ Tuân Sơ Ảnh có, cô cũng có một phần, thiệt tình một chút cũng không bạc đãi cô.

Nhạc Thiên Tầm thích ăn cua nhưng không biết cách ăn.

Tuân Thiên Ảnh nhìn bộ dáng cô muốn ăn chân tay lại vụng về, bỗng nhiên buồn cười, giây tiếp theo, không nói hai lời lấy dụng cụ lấy cho cô ăn.

Cô hơi sửng sốt, mới không chút khách khí ăn luôn, một bữa cơm chiều, anh chỉ hầu hạ cô ăn cua, càng thêm có xu thế chiều vợ thành nghiện.

Cơm chiều kết thúc, Nhạc Thiên Tầm muốn tiếp tục đọc kịch bản, lại bị Tuân Thiên Ảnh dẫn đi ra ngoài tham gia bữa tiệc.

Xin đấy! Cô đã ăn no rồi được không? Cô không đói bụng!