Quyển 3 - Chương 2

Đôi lông mày sắc bén của người đàn ông tiến lại gần, ánh mắt sâu thẳm và u ám như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

“Tôi muốn cậu làm “ miếng thịt cấm” của tôi, cho đến khi tôi ngán thì mới thôi.”

Nói xong, hắn nhàn nhã nhìn mỹ nhân, lời nói này của hắn mang tính chất sỉ nhục cực lớn, mục đích là để chiếm ngưỡng dáng vẻ hổ thẹn đến tức giận muốn chết của tiểu thiếu gia từng kiêu ngạo một thời.

Ai ngờ đâu, người trước mặt quả thực mặt đỏ phừng, nhưng không phải vì hổ thẹn đến tức giận mà là vì ngượng ngùng. Ý nghĩa của từ “thịt cấm” này gần như tương đương với một nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cá nhân trong thế giới này, nhưng đối với Nguyên Vãn Bạch, người chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới hiện đại này mà nói, “thịt cấm”đại diện cho một thứ gì đó quý giá và lạ thường, thứ mà người khác không thể chạm vào. Lời nhận xét này của sư huynh bị cậu coi là biểu hiện của sự chiếm hữu, tiểu mỹ nhân ngay lập tức gật đầu.

Trong mắt Ân Kỳ Uyên thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó trong mắt lại mang theo vài phần khinh thường, hắn dùng dây leo cuốn cậu lại, mang lên xe.

Tiểu mỹ nhân chịu đựng cơn đau ở bụng, nằm xuống hàng ghế của thứ vật cưỡi kỳ lạ, đóc mê man sau nhiều ngày mệt mỏi.

Nhưng âm thanh từ hệ thống lại vang lên: “Ký chủ! Vừa rồi tôi quên chưa nói, giờ bổ sung thêm một chút. Thật ra thân phận này của cậu từng có mối quan hệ với nhân vật mục tiêu, nhân vật mục tiêu từng là một đại phú gia mới nổi, thiếu gia hào môn như cậu đã nhìn trúng tiềm năng của hắn ta, chủ động ngỏ ý muốn liên hôn. Nhưng không ngờ rằng khi nhân vật mục tiêu phá sản,tìm cậu để xin giúp đỡ, cậu lại ngay lập tức phủi sạch quan hệ với hắn ta, thậm chí còn giậu đổ bìm leo.”

Nguyên Vãn Bạch nắm chặt nắm đấm: “Ta của lúc trước cũng xấu xa quá đấy!”

Hệ thống: “....” Ký chủ, cậu không phải là nên lo lắng cho tình trạng của bản thân của hiện tại sao? Cậu đã rơi vào tay người ra rồi đấy! Nghĩ theo hướng khác, tình hình hiện giờ khá phù hợp để kiếm thêm điểm dâʍ ɭσạи, vì thế hệ thống đã hùa theo nói: “Ừ, ký chủ có thể bồi thường thật tốt cho nhân vật mục tiêu~”

Nguyên Vãn Bạch đáp lại một tiếng, rồi dần chìm vào giấc ngủ vì không thể chống lại được cơn buồn ngủ và mệt mỏi.

…..

Ân Kỳ Uyên nhìn người đang ngủ say qua gương chiếu hậu, khuôn mặt của chàng trai đang cuộn tròn trên ghế sau thật là trắng trẻo và yếu đuối, đôi môi vừa được làm ẩm lúc nãy trong chớp mắt đã lại trở nên khô khốc, chiếc miệng nhỏ nứt nẻ đến chảy máu, lông mày cậu nhíu lại một cách khó chịu trong giấc ngủ.

Hắn hừ lạnh một tiếng, bắt đầu hoài nghi về quyết định vừa rồi của bản thân, người mong manh yếu đuối thế này thì có thể chơi được mấy lần? Sợ là hắn mới dùng có chút lực đã khiến cậu ta khóc lóc cầu xin tha.

Tới chạng vạng, hắn dừng xe lại, mở cửa sau.

“Dậy đi” Người đàn ông vỗ một cái vào khuôn mặt ngủ đến ứng đỏ, Nguyên Vãn Bạch giật mình tỉnh giấc, giương đôi mắt mờ nhòe lên nhìn hắn.

“Cởϊ qυầи ÁO” người đàn ông nhấn từng chữ nói.

“Cái gì?” Tiểu mỹ nhân tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

“Cởϊ qυầи áo, quần áo của cậu làm bẩn xe tôi rồi.” Hắn vuốt ve đầu ngón tay, cảm nhận lại sự mềm mại trên mặt tiểu thiếu gia, kiên nhẫn lặp lại lời giải thích.

Ánh mắt Nguyên Vãn Bạch rung lên, mang theo chút ủy khuất vén vạt áo lên, phần eo mềm mại trắng trẻo được che phủ dưới lớp quần áo, giống như một khối ngọc bội tinh xảo, trên đó xuất hiện một vết bầm tím đáng sợ, phá hủy sự đẹp đẽ không tỳ vết.

Ân Kỳ Uyên biết cậu bị thương, nhưng hắn không để trong lòng, vết sẹo đáng sợ trước mặt khiến hơi thở hắn chững lại, hắn nắm lấy eo của cậu.

“Đừng nhúc nhích” người đàn ông nói, nhưng giọng lại rất nhỏ, bàn tay hắn cũng nhẹ nhàng hơn che lên vết thường của người trước mặt, Nguyên Vãn Bạch sợ đến nhắm nghiền mắt lại, trức giác mách bảo rằng động vào vết thương chắc chắn sẽ rất đau, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà ngồi yên.

Cảm giác đau đớn mà cậu nghĩ đã không ập tới, bụng truyền đến một luồng nhiệt ấm áp dịu dàng, tiểu mỹ nhân kinh ngạc phát hiện vết thương đau đớn đã dịu đi rất nhiều, dường như không còn cảm nhận thấy. Cậu mở mắt ra, sau khi nghỉ ngơi đôi mắt đen láy đã lấy lại sự long lanh rực sáng nhìn người đàn ông, tay nhấc vạt áo hỏi: “Đã không đau nữa rồi! Anh giỏi thật đấy!”

Ân Kỳ Uyên nhìn vào một số nơi vẫn còn những vết bầm tím mà cảm thấy khó chịu, có lẽ hắn nên cải thiện dị năng chữa lành nhiều hơn. Nghe thấy tiểu mỹ nhân khen mình, đối diện với đôi môi khô khốc, hắn tặc lưỡi nhẹ một cái, chữa lành vết nứt đang chảy máu trên môi cậu.

“Ting– – đã kiểm tra nhân vật mục tiêu, hiện tại điểm yêu thích là 15.”

Nuôi dưỡng người ta tốt một chút mới chịu được sự giày vò, hắn thuyết phục bản thân như vậy,dùng ngón tay gọi ra một dòng nước, nhưng không trực tiếp đưa cho người ta, mà nhướng mày nói: “Muốn uống nước không? Cầu xin tôi đi.”