Chương 33: Về nhà

Cách hơn nửa tháng, Giang Tuyết Tình cuối cùng cũng từ Đổ thành về tới Bắc Thị.

Cận Hoài Viễn và Kiều Minh Hi tranh phong tương đối, ai cũng không nhường ai, Giang Tuyết Tình tuy rằng sợ bọn họ lại nháo lên, nhưng cô thật sự không thể luôn đi theo bọn họ, cô phải về nhà a!

Cha mẹ khẳng định lo lắng gần chết!

Giang Tuyết Tình nghĩ đến chính mình đã hơn nửa tháng không trở về, cha mẹ còn lo lắng đề phòng không biết như thế nào, vì thế cô trừng mắt nhìn Cận Hoài Viễn một cái.

Đều do hắn!

“Bảo bối, sao em lại trừng anh?”

Nếu đã hạ quyết tâm muốn đi theo Giang Tuyết Tình, Cận Hoài Viễn cũng thu liễm tính tình, hắn nghi hoặc đối diện với Giang Tuyết Tình, bộ dáng vô tội kia càng làm Giang Tuyết Tình tức giận.

“Anh còn hỏi vì sao?!”

“Em bị anh giữ lại ở đổ thành lâu như vậy, người nhà lo lắng biết bao nhiêu? Anh còn muốn mang bọn họ đi Đổ thành! Anh nói thử xem vì sao em lại tức giận!”

Kiều Minh Hi ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.

“Tuyết Tình, chờ lần tới giải thích với cha mẹ là được, bọn họ sẽ thông cảm cho em, dù sao em cũng là bị bắt. Nếu sợ hãi, anh và em cùng nhau trở về?”

Đối lập với Cận Hoài Viễn, hắn là cỡ nào ôn nhu săn sóc, hắn chưa bao giờ cưỡng bách Giang Tuyết Tình, trước kia tuy rằng phạm phải sai lầm, nhưng sau đó cũng đã hoàn toàn sửa lại.

Cho nên Giang Tuyết Tình nhất định sẽ lựa chọn hắn, mà không phải Cận Hoài Viễn!

Cận Hoài Viễn cũng nổi giận, hắn trừng mắt nhìn Kiều Minh Hi, nhưng bởi vì Giang Tuyết Tình ở đây, hắn lại không thể động thủ, thật đúng là nghẹn đến mức máu dồn hết lên trên đầu.

Mấy chục phút đi xe ngắn ngủi đã bị Cận Hoài Viễn cùng Kiều Minh Hi biến thành một trận tinh phong huyết vũ, ánh mắt cũng là anh tới tôi đi. Giang Tuyết Tình đáng thương bị kẹp ở bên trong, bị khí thế cường đại của bọn họ bức đến mức hô hấp cũng chậm lại.

Cô nhìn ngôi nhà càng ngày càng gần, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Cuối cùng cũng về đến nhà!

“Em một mình trở về là được rồi, các anh đi trước đi!”

Giang Tuyết Tình gấp không chờ nổi muốn xuống xe, nhưng Cận Hoài Viễn cùng Kiều Minh Hi một trái một phải chống đỡ cửa xe, cô không có cách nào xuống xe.

Vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bọn họ, nhẹ giọng nói: “Các anh đừng ngăn cản nha, em thật sự phải về nhà……”

“Mới vừa tìm được em, thế mà em đã phải về nhà…… Tuyết Tình, anh sẽ nhớ em! Lúc trước khi rời đi, không phải em sẽ hôn anh một cái hay hay sao?”

Giang Tuyết Tình nhìn ánh mắt chờ mong của Kiều Minh Hi, vẫn không đành lòng cự tuyệt hắn, vì thế thò lại gần chuẩn bị hôn hắn một cái, sau đó…… Cô hôn trên mu bàn tay Cận Hoài Viễn.

“Bảo bối, có vài người da mặt rất dày, đừng hôn, có độc.”

Cho nên hắn liền chặn mặt Kiều Minh Hi lại, để cô hôn ở trên tay hắn? Giang Tuyết Tình có chút bất đắc dĩ nhìn Cận Hoài Viễn, cô thật sự rất muốn điều tiết quan hệ giữa hắn và Kiều Minh Hi, nhưng cố tình hai người bọn họ lại muốn làm yêu.

Cô phải làm thế nào mới có thể để cho bọn họ không có……Khuynh hướng hủy diệt thế giới?

“Tay anh mới có độc!”

Kiều Minh Hi nhanh chóng lau miệng Giang Tuyết Tình, rồi đột nhiên hôn một cái, giống như muốn xóa đi thứ dơ bẩn trên miệng cô.

Sau đó ánh mắt hai người đàn ông lại bắt đầu đấu đá, nếu ánh mắt là dao nhỏ, thì phỏng chừng hiện tại bọn họ đã bị đυ.c mấy lỗ.

Lăn lộn hơn mười phút, Giang Tuyết Tình mới sức cùng lực kiệt từ trên xe xuống dưới.

Đừng suy nghĩ vớ vẩn, cô chỉ là bị hai người đàn ông tranh giành tình cảm kẹp trong thế khó xử, an ủi thế này cũng không được, an ủi thế kia cũng không phải, thể xác và tinh thần cũng chỉ thêm mỏi mệt mà thôi.

Trong lòng cô hy vọng bọn họ có thể chung sống hoà bình, nhưng điều này chỉ là vọng tưởng không thể nghi ngờ.

Giang Tuyết Tình quay đầu lại nhìn chiếc xe vẫn dừng lại tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy mê mang, về sau…… Nên làm gì bây giờ đây?

Sau khi về đến nhà, bởi vì ba mẹ Giang quá mức lo lắng cô lại lần nữa xảy ra chuyện gì, cho nên trong một khoảng thời gian rất dài Giang Tuyết Tình không thể ra cửa, chỉ cần duỗi tay là cơm đút tới miệng, gia đình cũng dành nhiều thời gian cho cô hơn.

Trong khoảng thời gian này Giang Tuyết Tình không nhìn thấy Cận Hoài Viễn và Kiều Minh Hi, ngay cả khi bọn họ gọi điện tới cũng không nhận.

Cô cần thời gian để suy nghĩ, kế tiếp cô nên ở chung với bọn họ như thế nào?

Đáng tiếc mười ngày trôi qua, Giang Tuyết Tình vẫn không có đầu mối, tính cách của bọn họ đều quá mức cường ngạnh biếи ŧɦái, thời điểm Giang Tuyết Tình đối đãi với bọn họ cũng phải cẩn thận, miễn cho bọn họ không hài lòng một cái là hắc hóa.……

“Em ấy vẫn không nhận điện thoại.”

“Cũng không ra khỏi cửa.”

Cận Hoài Viễn cùng Kiều Minh Hi liếc nhau, sau đó đồng thời dời mắt đi, bọn họ vô cùng chán ghét đối phương, nhưng đối mặt với chuyện của Giang Tuyết Tình, bọn họ lại không thể không ngồi xuống cùng nhau thương lượng.

Nếu Giang Tuyết Tình không liên hệ bọn họ, bọn họ chỉ có thể tới cửa thăm hỏi thôi.

“Nếu anh không xuất hiện, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, Cận Hoài Viễn, anh không cảm thấy bản thân mình rất dư thừa sao? Cảm tình có được từ cưỡng bách thì có ý nghĩa gì chứ?”

Kiều Minh Hi thời thời khắc khắc đều muốn đả kí©ɧ ŧìиɧ địch, bởi vì Giang Tuyết Tình thích hắn, nhưng do Cận Hoài Viễn chen chân vào làm Giang Tuyết Tình xảy ra biến hóa. Thậm chí còn do bởi thế lực của Cận Hoài Viễn lớn hơn của hắn, làm hắn không thể không tạm thời thỏa hiệp.

Thật là quá chán ghét!

“A.”

Cận Hoài Viễn hừ lạnh một tiếng.

“Mày cũng không phải người tốt gì, Kiều Minh Hi, mày cảm thấy bảo bối bây giờ còn thích mày đến vậy sao? Sau khi đã biết được sự tích biếи ŧɦái của mày?”

“Tao phong ấn ký ức của em ấy, thì mày cũng không vô tội đâu, theo dõi, hạ thuốc, chụp lén, có cái nào mày không có làm đâu?”

Nói nói, Kiều Minh Hi lại cùng Cận Hoài Viễn cãi lộn lên.

“Được rồi, đừng cãi nữa!”

“Còn chưa biết Tuyết Tình nghĩ như thế nào, chúng ta ở chỗ này cãi nhau có ích lợi gì!”

Kiều Minh Hi và Cận Hoài Viễn đều là người không chịu thua, cãi tới cãi lui cũng không có kết quả, vẫn nên gặp Giang Tuyết Tình trước mới được.

Vì thế bọn họ leo cửa sổ.

Giang Tuyết Tình thiếu chút nữa bị bọn họ hù chết!

“Nơi này là lầu 5! Các anh leo cửa sổ tiến vào?! Cũng không sợ nhất thời trượt chân ngã xuống sao! Em…… Em nên nói các anh như thế nào mới được hả?!”

Lá gan cũng quá lớn! Cô cũng quá mềm lòng! Cho tới bây giờ mà cô vẫn còn lo lắng cho bọn họ!

Giang Tuyết Tình tức giận thu hoạch được hai ánh mắt vô tội, cô hít sâu một hơi, tự nói với bản thân phải bình tĩnh.

“Em ở nhà rất tốt, các anh tới làm gì?”

Hai người đàn ông trăm miệng một lời.

“Bảo bối, anh nhớ em.”

“Tuyết Tình, anh nhớ em."

“Muốn gặp em!”

Giang Tuyết Tình trầm mặc.

Kỳ thật cô cũng nhớ bọn họ.

Một người là mối tình đầu mà cô sùng bái, người kia lại là người đàn ông đầu tiên của cô, bọn họ bá đạo cường thế, ích kỷ tàn nhẫn, nhưng đối với cô lại yêu sâu sắc. Cô rõ ràng biết bọn họ không phải người tốt lành gì, cũng làm ra chuyện không thể tha thứ, nhưng cô lại không thể quên được, lâm vào trong loại tình cảm rối rắm này, lùi cũng không xong, tiến cũng không được.

“Nói lời này có ý nghĩa gì đâu? Em phải làm gì bây giờ?”

“Hai người ai cũng không chịu từ bỏ, em nói phải rời khỏi các anh cũng vô dụng, bây giờ em nên làm gì đây? Chẳng lẽ phải xé em thành hai mảnh, mỗi người một nửa, đồng thời ở bên các anh?”

Nếu bọn họ chịu từ bỏ thì tốt rồi, cô có thể chịu đựng không tha và đau lòng, dần dần quên mất bọn họ.

Đáng tiếc bọn họ đến cơ hội rời đi cũng không cho cô.