Chương 32: Mọi chuyện thật rối rắm

Cô nên làm cái gì bây giờ đây?

Biện pháp tốt nhất là kéo dài khoảng cách với Cận Hoài Viễn và Kiều Minh Hi, không bao giờ liên lạc.

Nhưng bọn họ sẽ đồng ý sao?

“Kiều Minh Hi……”

Cận Hoài Viễn rất nhanh đã xử lý xong phiền toái đuổi trở về, hắn nhìn Giang Tuyết Tình và Kiều Minh Hi ôm nhau, nắm tay siết chặt.

“Bảo bối, đừng để cho hắn ôm em, lại đây.”

Khôi phục ký ức sao?

Giáo sư Claire mất tích, thời điểm biết chuyện này Cận Hoài Viễn ở trong lòng hô to không ổn. Nếu như ông ta mất tích, Kiều Minh Hi nhất định đã biết khóa là gì, Giang Tuyết Tình cũng sẽ bởi vậy mà khôi phục ký ức.

Ngọt ngào trước đó vài ngày cũng sẽ giống như mây khói, biến mất không thấy.

Trong lòng cô sẽ suy nghĩ như thế nào?

Bất kể là như thế nào, hắn cũng sẽ không để Giang Tuyết Tình rời khỏi hắn!

“Em khôi phục ký ức, anh không có gì muốn nói sao?” Ánh mắt Giang Tuyết Tình phức tạp nhìn Cận Hoài Viễn, trong lòng cảm thấy mọi chuyện thật rối rắm.

Vì sao sau khi khôi phục ký ức còn nhớ rõ mấy chuyện xảy ra lúc mất trí nhớ cơ chứ? Nếu không nhớ rõ thì tốt rồi!

Vì sao sau khi cô thích Cận Hoài Viễn lại để cô phát hiện chân tướng sự thật vậy mà tàn khốc đến như thế?

Đến cuối cùng cô nên làm gì bây giờ?

“Đừng rời khỏi anh……”

Cận Hoài Viễn làm lơ Kiều Minh Hi, đi qua ôm lấy Giang Tuyết Tình.

Lúc này cô tựa như bảo vật bị tranh đoạt, Kiều Minh Hi và Cận Hoài Viễn mỗi người ôm một bên, khi ánh mắt hai người đàn ông đối diện lập tức bốc ra lửa.

“Hai người thật sự thích em sao? Nếu thích, vì sao lại làm ra chuyện như vậy với em? Em hiện giờ không biết nên đối mặt với hai người như thế nào…… Em rất khó chịu.”

Giang Tuyết Tình nói, nhỏ giọng nức nở lên.

Bất luận là Cận Hoài Viễn hay Kiều Minh Hi thì đều thích Giang Tuyết Tình, có khả năng tình yêu vừa mới nảy sinh, nhưng đối với người mới có tình yêu như bọn họ mà nói, cũng là tình cảm không thể thiếu như sinh mệnh.

Bọn họ nhìn, đau lòng cực kỳ.

"Anh đương nhiên thích em, Tuyết Tình, em hoài nghi cái gì đều có thể, nhưng đừng hoài nghi tình cảm của anh đối với em!”

Kiều Minh Hi sốt ruột chứng minh trong sạch.

Có lẽ ngay từ đầu chỉ là vì nɧu͙© ɖu͙©, bởi vì Giang Tuyết Tình là người duy nhất có thể làm hắn có phản ứng sinh lý, nhưng sau khi ở chung hắn càng ngày càng thích Giang Tuyết Tình, mỗi một nụ cười, mỗi một cử động của cô đều có thể tác động đến trái tim hắn.

Cận Hoài Viễn cũng không cam lòng yếu thế.

Hưởng thụ những ngày ân ái ngọt ngào bên Giang Tuyết Tình, hắn làm sao có thể chịu đựng tịch mịch cô đơn không có cô? Đàn ông dù lãnh khốc vô tình đến đâu, thì trong lòng vẫn có thứ uy hϊếp đến bản thân, mà Giang Tuyết Tình chính là xương sườn không thể thiếu của hắn.

Hai người đàn ông lại liếc nhau, ánh mắt không hẹn mà cùng nhau ứa ra lửa, nếu không phải Giang Tuyết Tình ở chỗ này, bọn họ phỏng chừng đã đánh nhau rồi.

Bọn họ vốn dĩ muốn hỏi Giang Tuyết Tình sẽ lựa chọn ai, nhưng nhìn đến bộ dạng cô sắp hỏng mất lại có chút luyến tiếc hỏi.

“Hai người đều thích em, nhưng có nghĩ tới em nên làm gì bây giờ hay không? Em cũng không phải đại mỹ nhân thiên tư quốc sắc gì, các anh buông tha em rồi đi tìm người khác đi! Em thật sự không biết…… Em không biết nên làm cái gì bây giờ……”

Nói nói, Giang Tuyết Tình lại khóc.

Lần này khóc còn thảm hơn, không chỉ là nức nở, mà là lớn tiếng khóc, nước mắt nước mũi chảy ra ngoài, mặt cũng trướng đến đỏ bừng.

Nhưng cho dù Giang Tuyết Tình chật vật như thế này, ở trong mắt Cận Hoài Viễn và Kiều Minh Hi cũng là xinh đẹp.

“Đừng nói bậy! Cái gì mà buông tha em đi tìm người khác?! Anh chỉ yêu em, chỉ cần em.”

“Đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi anh, bằng không anh sẽ điên mất!”

Cận Hoài Viễn gắt gao ôm lấy Giang Tuyết Tình, giống như sợ sô biến mất.

“Nhưng mà……”

“Không có nhưng mà!”

Giang Tuyết Tình yên lặng cúi đầu, nhưng bọn họ có hai người a! Lỡ đâu…… Bởi vì cô mà bọn họ muốn đấu đến anh chết tôi sống, thì cô còn tâm tư gì mà lưu lại bên người người thắng?

Hiển nhiên hai người đàn ông cũng có ý nghĩ như vậy, thế lực của Cận Hoài Viễn có hơi chút cường thế so với Kiều Minh Hi, nhưng Giang Tuyết Tình lại thích Kiều Minh Hi hơn.

Kịch liệt tranh đoạt qua đi, cho dù đối phương đã chết, người tồn tại cũng sẽ không có kết quả tốt với Giang Tuyết Tình.

Nhưng nếu chia sẻ?

Bọn họ không muốn.……

Nan đề không giao cho Giang Tuyết Tình xử lý.

“Nói đi, mày muốn như thế nào mới bằng lòng rời khỏi em ấy?” Trong ánh mắt Cận Hoài Viễn tràn đầy nhất định phải được, dùng khí thế cường đại bức bách Kiều Minh Hi.

“Hừ, tôi cũng muốn hỏi anh như thế đấy, anh muốn thế nào mới bằng lòng rời khỏi Tuyết Tình, em ấy là bạn gái của tôi, mà anh chỉ là người thứ ba bức bách, thương tổn đến em ấy!”

Khí thế của Kiều Minh Hi không kém chút nào so với Cận Hoài Viễn kém, trong khoảng thời gian ngắn không khí xung quanh hai người đàn ông như thể ngưng đọng lại, mang theo nồng hậu nguy hiểm.

Thật muốn gϊếŧ chết hắn!

Trong lòng Kiều Minh Hi và Cận Hoài Viễn đều nghĩ như vậy.

Nhưng vì Giang Tuyết Tình, bọn họ không thể làm như vậy, cô quá trọng yếu với bọn họ, một tia sơ sẩy cũng không thể có.

“Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

“Anh cũng vậy đấy!”

“Một hai phải đấu đến tao chết mày sống có phải không?!”

“Là anh trêu chọc tôi và Tuyết Tình trước, nếu đã nghĩ như vậy, kế tiếp muốn làm cái gì, cứ việc phóng ngựa lại đây!”

Nếu Kiều Minh Hi với Cận Hoài Viễn thật sự triển khai đấu tranh, rất nhiều xí nghiệp sẽ bởi vậy mà phá sản, thuộc hạ của bọn họ cũng sẽ xuất hiện thương vong. Có lẽ cuối cùng Cận Hoài Viễn sẽ thắng, nhưng địch nhân bên người Cận Hoài Viễn quá nhiều, lúc sau hắn nhất định cũng sẽ không có kết quả tốt!

“Không cần…… Không cần vì em làm loại chuyện này!”

Giang Tuyết Tình lúc này mới nghĩ đến ý nghĩa cứu vớt thế giới.

Nếu cô không đi vào nơi này, Cận Hoài Viễn cùng Kiều Minh Hi sẽ chậm rãi hủy diệt thế giới, nhưng cô tới nơi này, vậy mà lại tăng tốc cái tiến trình này!

“Không cần, không cần được không?”

Có lẽ làm Cận Hoài Viễn cùng Kiều Minh Hi bởi vì đấu tranh mà chết mới là tốt nhất, như vậy thế giới sẽ an toàn, cô cũng tự do.

Nhưng Giang Tuyết Tình luyến tiếc!

Cô…… Thích bọn họ.

Cảm tình vô cùng mâu thuẫn, bọn họ tuy rằng xúc phạm tới cô, nhưng cũng thật sự yêu cô, đối tốt với cô. Trong lòng tuy rằng vẫn còn trách cứ bọn họ, nhưng cũng tồn tại thích.

“Tuyết Tình, sao em lại ra đây?”

Giang Tuyết Tình đứng giữa Kiều Minh Hi và Cận Hoài Viễn, bộ dáng chau mày hiển nhiên là vô cùng lo lắng cho bọn họ.

“Em sợ hai người đánh nhau, cho nên ra nhìn xem…… Em hy vọng hai người các anh không ai bị thương cả, cho nên đừng làm ra chuyện gì khác người được không?”

Cô vốn dĩ là người ngoài đến thế giới này, nếu bởi vì cô mà Cận Hoài Viễn và Kiều Minh Hi hoặc là bất kể một ai khác bị thương, cô còn thể diện gì ngốc tại nơi này?

“Tuyết Tình, em nhất định là muốn cùng anh trở về, cha mẹ em còn ở nhà chờ em, bọn họ lo lắng muốn chết.”

Kiều Minh Hi liếc Cận Hoài Viễn một cái, Cận Hoài Viễn tâm tâm niệm niệm muốn giữ Giang Tuyết Tình ở lại Đổ thành, nhưng mà có thể giữ lại được sao?

Cô còn phải về đi học, còn phải làm bạn với cha mẹ, mà tổng công ty ở Bắc Thị của hắn, càng thêm tiện yêu đương với Giang Tuyết Tình.

Đến nỗi Cận Hoài Viễn, xa đến đâu cút đến đấy!

Nếu Tuyết Tình không cho hắn đấu với Cận Hoài Viễn, vậy thì hắn không đấu, chỉ cần Giang Tuyết Tình thích hắn nhất, hắn có thể lập với bất bại chi địa.

“Anh cũng đi cùng em tới Bắc Thị.”

Cận Hoài Viễn đáp lại Kiều Minh Hi bằng ánh mắt kiêu khích.

Muốn ném hắn đi? Nằm mơ!