Chương 17: Bắt cóc

“8 giờ sáng mai chuẩn bị tốt máy bay, tôi muốn đi Las Vegas.”

Sòng bạc bên kia lại xảy ra vấn đề, những con chó da trắng đáng chết đó, nếu không phải lần hợp tác kế tiếp còn cần bọn họ, hắn nhất định phải nấu một đám bọn họ thành một nồi lẩu thịt chó!

Tâm tình Cận Hoài Viễn phi thường không tốt.

Con đường để hắn phát tiết chính là đi võ đài ngầm đánh một giờ quyền.

Nhưng mà hôm nay……

Thời điểm Cận Hoài Viễn từ tầng tám đi xuống dưới đột nhiên tâm huyết dâng trào, chuẩn bị đi tuần tra từng tầng của sòng bạc, tầng bảy, tầng sáu, tầng năm…… Sau đó hắn đi vào tầng bốn.

(p/s: người có tình yêu dẫn lối belike (人 •͈ᴗ•͈) )

Cầu thang xoay tròn uốn lượn xuống phía dưới, máy đánh bạc vừa lúc ở bên cạnh cầu thang.

Đột nhiên, Cận Hoài Viễn đứng lại.

Đó là phong cảnh mỹ lệ nhất mà hắn từng nhìn thấy trong cuộc đời.

Cô gái nhỏ non nớt còn chưa thể nói là phụ nữ mặc chiếc váy lễ phục nhỏ màu hồng phấn, trên gương mặt trắng nõn tinh xảo tràn ngập nhàm chán.

Cách đó không xa, Cận Hoài Viễn thậm chí còn có thể nghe được cô nói chuyện.

“Hừ hừ…… Thật nhàm chán a…… Vì sao lại có người thích đánh bạc cơ chứ? Nhất định phải nói cho anh Minh Hi, mình không bao giờ muốn tới nơi này chơi nữa!”

Hắn một chút cũng không thích nghe cô gái nhỏ kia nói không thích.

Cô hẳn là phải thích hắn, cũng phải thích toàn bộ thứ hắn thích! Bởi vì Cận Hoài Viễn cảm thấy hai người sẽ tuyệt đối phù hợp với nhau.

Nghe thanh âm mềm mại của cô gái nhỏ, Cận Hoài Viễn đột nhiên cảm giác yết hầu có chút khô khốc, sau đó bụng nhỏ chưa từng có bất kì phản ứng gì nóng lên.

Côn ŧᏂịŧ vẫn luôn mềm sau khi nhìn thấy cô thế nhưng lại cứng!

Hắn cứng!

Ánh mắt Cận Hoài Viễn theo bụng nhỏ đi xuống, thời điểm côn ŧᏂịŧ không cứng cũng có thể đem quần đỉnh ra cái bao lớn, hiện tại cứng lên càng đáng sợ hơn, trực tiếp đem quần căng thành một cái lều trại.

Hầu kết gợi cảm của hắn điên cuồng lăn lộn lên xuống, nhìn cô gái, hắn cơ khát liếʍ môi.

“A…… Thú vị.”

……

Anh Minh Hi ——

Đầu choáng quá, trước mắt là một mảnh hắc ám, cô đang ở nơi nào?

Cô đang chơi máy đánh bạc ở sòng bạc, sau đó thì?

“Anh Minh Hi ——”

Giang Tuyết Tình đột nhiên ngồi dậy, sau đó phát hiện phía dưới mông là tấm nệm mềm mại, xung quanh đều là màu đen, ngay cả khăn trải giường cũng là tơ lụa màu đen

Mà khách sạn cô ở, khăn trải giường là màu trắng.

“Đây là nơi nào?”

Vừa tỉnh dậy đã ở nơi không ro, cái này làm cho Giang Tuyết Tình vô cùng hoảng sợ, ánh mắt cô hoảng loạn nhìn xung quanh, bởi vì quá gấp, không cẩn thận từ trên giường ngã xuống dưới.

Đầu gối bị ngã có chút đau, nhưng Giang Tuyết Tình hoàn toàn không để ý, ngược lại chạy về phía cửa bên kia, muốn vặn cửa đi ra ngoài nhìn xem, sau đó cô phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái!

“Có người ở đây không! Vì sao lại nhốt tôi lại?!”

Cô biết mà! Mấy chỗ như sòng bạc không nên đi! Không chỉ sẽ ăn mòn lòng người, tính mạng còn có thể gặp nguy hiểm! Cô vậy mà bị bắt cóc ở sòng bạc!

Anh Minh Hi ở nơi nào? Nếu anh ấy phát hiện mình mất tích khẳng định sẽ gấp muốn chết!

Nhưng mà…… anh Minh Hi khẳng định sẽ đến cứu cô! Anh Minh Hi lợi hại như vậy, nhất định sẽ cứu cô ra!

Giang Tuyết Tình khó chịu nức nở, đấm mấy cái trên cánh cửa rắn chắc, không biết qua bao lâu, cô đột nhiên nghe thấy tiếng mở khóa bên ngoài.

“Là ai!”

Cửa bị chậm rãi đẩy ra, một người đàn ông có thân hình cao lớn, cơ bắp cả người phồng lên ngược sáng đi vào.

Hắn cao khoảng 1m9, so với Kiều Minh Hi 1m83 còn muốn cao hơn nhiều, cơ bắp nhiều đến nỗi phảng phất một quyền là có thể đánh chết cô.

Hơi thở cường đại nồng đậm của người đàn ông càng làm Giang Tuyết Tình sợ hãi hơn, cô lui về phía sau một chút, ánh mắt lập loè khóc càng thêm thảm thiết.

“Em tỉnh rồi.”

Ánh mắt người đàn ông u ám nhìn cô, cái loại ánh mắt này làm Giang Tuyết Tình có loại cảm giác chân tay luống cuống.

Cô khẽ cắn môi, tận lực khống chế để giọng nói của mình không run rẩy.

“Anh…… Rốt cuộc là ai? Vì sao lại muốn bắt cóc tôi! Tôi…… Tôi tới cùng bạn trai! Bạn trai tôi rất lợi hại! Anh mau thả tôi…… Trở về! A a a ——”

Giang Tuyết Tình đều khóc đánh cách.

Cô đột nhiên bị người đàn ông chặn ngang bế lên, ném lên trên giường, nhìn người đàn ông cực kỳ có tính uy hϊếp đứng ở trước giường, cô khóc lớn hơn.

“Anh thả tôi ra! Anh…… Muốn làm gì! Không muốn……”

Người đàn ông dùng tay lau khóe mắt cô, lực độ khống chế không tốt, làn da non nớt của cô bị dụi đến đỏ lên, khóe mắt thì nóng rát.

“Đừng khóc, cũng đừng ở nơi này nói không muốn với tôi, hửm?”

“Bạn trai em sẽ không biết em ở chỗ tôi, cho dù hắn lợi hại thì thế nào, nơi này là địa bàn của tôi. Về sau em chính là người phụ nữ của tôi. Quên hắn đi, ở lại nơi này, tôi sẽ cho em nhiều thứ tốt hơn.”

Người đàn ông cho dù là khí chất hay là khẩu khí nói chuyện đều bá đạo đến cực điểm, giống như hắn có thể khống chế hết mọi thứ trong tay.

Giang Tuyết Tình chưa từng thấy người đàn ông nào tự đại như vậy.

Nhưng sau khi hắn nói ra tên mình, Giang Tuyết Tình đã biết vì sao hắn lại tự đại như vậy.

“Anh rốt cuộc là ai…… Thả tôi ra…… Ô ô……”

“Tôi là Cận Hoài Viễn.”

“Tôi sẽ không buông tha em, vĩnh viễn sẽ không. Về sau em phải an tâm lưu lại bên người tôi, làm người phụ nữ của tôi, không được nhắc đến những người khác.”