Chương 4: không cần, ta tự mình làm được (4)

Khi Tề Văn thức dậy vào buổi sáng, cơn sốt của cậu đã biến mất.

Cậu tự làm cho mình một chiếc bánh sandwich đơn giản và uống thuốc sau khi ăn sáng xong.

Vị đắng của thuốc đọng lại trong miệng khiến cậu phải cau mày.

Thật đắng chát quá đi.

Cậu cầm cốc sữa nóng trên bàn uống hai ngụm, cuối cùng cũng nén được vị đắng.

Vẫn còn sớm nên cậu chỉ đi dạo quanh biệt thự.

Trang trí của biệt thự tập trung vào phong cách sang trọng đơn giản, ấm áp, thoải mái và toát lên vẻ đẹp trang nhã.

Kỳ Văn đi một vòng trong lòng cảm thấy khá hài lòng, cha mẹ nguyên chủ có khẩu vị rất tốt.

Cậu đi lên lầu tới trước hai căn phòng nơi ba người nhà họ Tống sinh sống lúc trước.

Nhìn bên trong hỗn loạn, trong mắt cậu có chút chán ghét.

Cậu hỏi: "Kỳ Kỳ, trong biệt thự còn thiếu thứ gì không?"

Mặc dù cảm thấy những người đó không có dũng khí, nhưng Kỳ Văn cảm thấy vẫn cần phải điều tra thì tốt hơn.

077 lập tức bật chế độ quét, quét toàn bộ biệt thự, kết quả nhanh chóng xuất hiện.

[Lão đại, đồ không thiếu, thậm chí còn có thêm một số thứ có giá trị.

Chẳng hạn như cốc giấy, giấy vệ sinh và gia vị. 】

Kỳ Văn có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng trong ba tháng, bọn họ sẽ dọn đi rất nhiều đồ đạc trong biệt thự.

Suy cho cùng, ba người đó thực sự rất lòng lang dạ sói.

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ lại, cậu cảm thấy kết quả này rất hợp lý.

Cha mẹ của nguyên chủ khi họ còn sống đã rất chăm sóc cho một nhà ba người bọn họ, trợ cấp cho họ rất nhiều tiền.

Nếu họ không giàu thì ít nhất họ cũng không thiếu tiền.

Thật khó để họ dể tâm một số lợi nhuận nhỏ nhặt.

Thứ họ muốn và để mắt tới chính là căn biệt thự mà bố mẹ nguyên chủ đã mua cho nguyên chủ.

Họ muốn biến nơi này thành nhà riêng của mình.

Nguyên chủ tính tình quá ôn hòa, bọn họ lợi dụng điểm này, tự tin có thể đạt được mục đích, từ lâu đã coi biệt thự như nhà của mình.

Khi về nhà riêng, chắc chắn họ sẽ không đem bỏ mọi thứ.

Tề Văn cong môi và mỉm cười nhẹ nhàng.

Tiếc thay, nếu cậu không đến thì họ đã đạt được mục đích như họ nghĩ.

Nhưng cậu đã đến rồi, họ sẽ phải mất tất cả.

Tề Văn lấy điện thoại di động ra và gọi dịch vụ dọn dẹp tận nhà.

Họ làm căn biệt thự trông như thế này, cậu cảm thấy nó thật bẩn thỉu.

Nó chắc chắn cần được làm sạch kỹ lưỡng.



Khi đến trường, cậu nhận thấy sâu sắc có điều gì đó không ổn với các sinh viên xung quanh mình.

Khi họ đối mặt với anh, vẻ mặt của họ sẽ hơi phức tạp.

Có vẻ như tình hình đã bắt đầu căng thẳng.

077 báo cáo chi tiết hiện tại trong biển ý thức:

[Ký chủ, Tô Kiều Kiều và những người khác đã đến đây vào sáng sớm để tung tin đồn về cậu.]

[Bọn họ nói một cách mơ hồ, nói rằng cậu bắt nạt Tô Kiều Kiều, khiến cô ấy gần như không muốn sống nữa.]

Nó rất tức giận và cảm thấy việc làm của Tô Kiều Kiều thực sự rất độc ác .

Cái từ bắt nạt này có thể lớn có thể nhỏ, phạm vi bao trùm rất rộng, một khi xuất hiện giữa nam và nữ, rất dễ gây ra những nghi ngờ xấu.

Ngoài ra, Tô Kiều Kiều nói rằng cô gần như không muốn sống nữa, làm cho mọi người tin vào một sự thật nào đó đã được xác nhận.

Cho dù sau này chuyện này có bị lật tẩy, cô vẫn có thể lấy cớ mình không có nói như vậy bao giờ.

Cô ta có thật nhiều suy nghĩ độc ác mà.

Tề Văn bày tỏ sự hiểu biết, sau đó yêu cầu 077 hành động theo kế hoạch ban đầu: “Bây giờ bằng chứng lấy được tối qua có thể ẩn danh tải lên mạng của trường.”

Mặc dù đêm qua cậu đã hôn mê khi bước vào thế giới này nhưng 077 vẫn đang hoạt động.

Hành động khóa cửa phòng thiết bị của những người đó và giọng nói của họ đều được 077 ghi lại. Mặc dù những bằng chứng này không thể đánh bại Tô Kiều Kiều và những người đó, nhưng ít nhất chúng có thể giúp nguyên chủ thoát khỏi những cáo buộc vô căn cứ.

Chứng tỏ nguyên chủ không "bắt nạt" Tô Kiều Kiều như mọi người nghĩ.

Điểm này rất là quan trọng.

Tô Kiều Kiều có vẻ ngoài ngọt ngào và là nữ thần trong lòng một số chàng trai trường Đại học A.

Trong lúc bám lấy nguyên chủ, cô cũng lén lút kết giao với rất nhiều người trong số họ, khiến họ sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì cô.

Vì vậy, khi biết nữ thần dường như bị ép phải sống dưới uy quyền của nguyên chủ, bọn họ liền tức giận.

Bọn họ xúc phạm và sắp xếp để mọi chuyện để gây đủ mọi bất lợi cho nguyên chủ.

Nguyên chủ trở thành nạn nhân lớn nhất, bất hạnh vì thiếu bằng chứng chứng minh mình vô tội.

Vì Tề Văn có khả năng nên cậu phải chứng minh sự vô tội của mình càng sớm càng tốt.

Rốt cuộc, những thứ như thế này càng để lâu thì danh tiếng của cậu sẽ càng trở nên tồi tệ.

Cách tốt nhất để giải quyết tình trạng này là cắt bỏ nó ngay khi nó mọc lên.

077 hận Tô Kiều Kiều, cố ý điều chỉnh video ở độ phân giải đặc biệt cao.

Trong video, bạn thậm chí có thể nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của người theo đuổi của cô ta, và vẻ mặt kỳ lạ của Tô Kiều Kiều giả vờ khóc khi được an ủi nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.

Tề Văn lấy điện thoại di động ra kiểm tra mạng lưới của trường, khi nhìn thấy đoạn video có độ phân giải đặc biệt cao, anh lập tức hiểu được ý định của hệ thống nhà mình.

Trong mắt cậu hiện lên nụ cười, khiến cả người cậu trở nên dịu dàng hơn.

"Kỳ Kỳ, làm tốt lắm."

Giọng nói kiêu ngạo của 077 lập tức vang lên trong ý thức của cậu: [Ký chủ, đây là việc tôi nên làm!]

Ký chủ của nó thường rất tốt với nó nên những việc nhỏ nhặt này nó cũng nên giải quyết giùm cho cậu á.

Sau khi video được tải lên, đã nhanh chóng được mọi người xem.

Sinh viên đại học tốc độ ăn dưa rất nhanh.

Đoạn video chỉ dài vài phút đã làm mới lại góc nhìn của nhiều sinh viên.

Phía dưới có vô số bình luận.

Mỗi ngày ăn dưa: "Cho nên... lời tỏ tình của cô ta bị từ chối nên đã tìm người đánh người ta sao???"

Tôi là trà trà: "Anh trai lầu trên đã tóm tắt lại một cách ngắn gọn và rất súc tích."

Quả hồng thối bất khả chiến bại: "Không phỉa chứ, người phụ nữ này bị bệnh tâm thần à? Cô ta còn muốn ép mua ép bán à?”

Đầu chó bảo mệnh, tiểu nhân rút lui: “Anh em cẩn thận lời nói chút đi. Nhìn nụ cười quái đản của người phụ nữ kia, có lẽ đầu óc cô ta có vấn đề, đừng để lọt vào mắt xanh của cô ta."

Thắt lưng bị gãy: "+1, tôi cũng nghĩ vậy. Mọi người hiểu rõ ràng và kiềm chế lời nói của mình hơn là được. Đừng để cô ấy ôm hận rồi bị đâm đó."

Tô Kiều Kiều, người đang ăn ở căng tin đối diện, nhận thấy số ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ngày càng tăng nên cho rằng tin đồn đã có tác dụng.

Cô cảm thấy rất hạnh phúc, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên ngây thơ và dễ bị tổn thương hơn.

Biểu diễn ra bộ dáng của một nạn nhân.

Người theo đuổi cô ra đang xem điện thoại bên cạnh đột nhiên tái mặt, kéo mạnh góc áo của cô, sau đó lật trang trên điện thoại di động của hắn cho cô xem.

"Kiều Kiều, mau nhìn cái này..."

Tô Kiều Kiều trong lòng trợn mắt, cảm thấy rất không kiên nhẫn.

Cô không lộ ra vẻ mặt gì, quay đầu nhìn vào giao diện điện thoại, đập vào mắt cô chính là một trong những bình luận rất bắt mắt.

Phải không? : "Tô Kiều Kiều vẫn đang giả vờ vô tội trong căng tin. Nhìn cô ta mà muốn nôn mửa."

Cái, cái gì...?

Tô Kiều Kiều nhất thời ngơ ngác, không biết xảy ra chuyện gì.

Khi nghĩ đến những mình mình đã làm không có ai biết, cô ta chỉ cảm thấy choáng váng trời đất quay cuồn.

Sắc mặt cô ta lập tức nhạt đi, giật lấy điện thoại di động của người theo đuổi và bắt đầu lướt nhanh.

——————————

Lão Công của Văn Văn sẽ ra mắt vào chương sau (cười xấu xa).