Chương 3: không cần, ta tự mình làm được (3)

Mặt Dương Tố Phân đỏ bừng, như thể bị ai tát hai cái.

Điều không nên nói nhất cũng đã được nói ra ngay tại chỗ, khiến bà ta gần như tức giận đến muốn ngất xỉu.

Bà ta căm ghét nhìn Tề Văn, đôi mắt chất chứa đầy oán độc.

"Tiểu tử thúi, ngươi dám chửi chúng ta!"

Tống Tư trợn mắt tức giận, thở hổn hển, giơ nắm đấm đánh về phía Tề Văn.

Cũng vào lúc này, Dương Tố Phân và Tống Tường mới nhận ra ẩn ý trong câu nói cuối cùng của Tề Văn.

Đó là nguyền rủa bọn họ, bảo bọn họ phải nhanh chóng rời đi.

Dương Tố Phân nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức cả người run lên.

Bà nhìn con trai mình đánh Tề Văn, đôi mắt ác độc lóe sáng, trong đầu bà chỉ còn lại một ý nghĩ.

Đúng vậy! Dùng sức mà đánh!

Đánh tiểu súc sinh này đến không thể xuống giường, xem hắn có dám giẫm lên đầu bọn họ hay không!

Tống Tường sắc mặt xanh mét, hắn cũng có ý nghĩ giống hệt bà ta.

Đứa trẻ này lần này có chút quá kiêu ngạo, phải chịu đựng một số khó khăn mới có thể nhớ được bài học của mình.

Chỉ khi đó nó mới biết ai là người có tiếng nói cuối cùng trong gia đình này!

Ngay khi nắm đấm chuẩn bị đánh vào Tề Văn thì một điều bất ngờ đã xảy ra.

Tề Văn giơ tay lên nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn ta, sau đó cậu dùng tay phải tạo một nắm đấm và đập thẳng vào mặt Tống Tư một cách nhanh chóng và mạnh mẽ.

Đầu của Tống Tư bị đập sang một bên, má nhanh chóng sưng tấy, trong mắt khϊếp sợ không thế tin mà nhìn cậu.

077 trong biển ý thức hưng phấn hét lên: [ Ký chủ, hắn thật xấu tính, đánh cho ta một quyền nữa! Bẻ răng hắn ra! 】

Trong mắt Tề Văn hiện lên nụ cười, lập tức làm theo đề nghị nhỏ của hệ thống nhà mình.

Cậu thu lại nắm đấm, lại dồn sức và đấm vào mặt Tống Tư một lần nữa.

Cú đánh vẫn giống tư thế như trước nhưng lực mạnh hơn.

Tống Tư chỉ cảm thấy choáng váng, nửa khuôn mặt bị đánh dường như đã mất đi cảm giác.

Tề Văn buông tay đang lôi kéo hắn ra, nhìn hắn yếu ớt ngã xuống đất, trong mắt mang theo vui vẻ, không kiên nể gì.

Ánh sáng phía trên đầu chiếu vào cậu, tạo cho cậu một vẻ đẹp bệnh hoạn khác.

"A! Con trai!"

Dương Tố Phân lao tới bên cạnh Tống Tư, hai tay run rẩy, vẻ đau lòng trong mắt gần như tràn ra.

Bà chỉ có một đứa con trai như vậy, bà yêu nó như ngọc, bà không bao giờ muốn nó phải chịu bất kỳ tủi thân nào.

Bây giờ hắn lại bị tiểu súc sinh mà bà vô cùng căm ghét làm bị thương như vậy, một người mẹ như bà làm sao có thể bỏ qua dể dàng như vậy.

Bà nhìn máu phun ra từ miệng con trai mình và hai chiếc răng bị gãy, bà cảm thấy muốn gϊếŧ chết luôn Tề Văn.

Bà quay lại, hung tợn nhìn chằm chằm Tề Văn, lớn tiếng hét lên: "Lão Tống, sao ông còn đứng đó?! Con trai của ông bị đánh như thế này, ông còn muốn mềm lòng sao!"

Đương nhiên là không phải!

Tống Tương hai mắt đỏ hoe, nắm tay siết chặt.

Hắn ta thậm chí có thể tấn công em gái của mình, vậy tại sao lại mềm lòng với cháu trai chứ?

Chỉ là ông ta nghỉ Tề Văn còn giá trị nên chưa bao giờ xuống tay.

Hiện tại con trai của ông bị đánh như thế này, ông sao có thể bỏ qua tiểu tử này được!

Tống Tường đã quen với việc nặng nghĩ rằng mình có thể dễ dàng đè bẹp Tề Văn và đánh thắng được cậu nên lao tới.

Không chỉ ông nghỉ vậy, mà cả vợ con ông cũng nghĩ như vậy.

Kết quả của sự tự tin của họ là Tề Văn đã giơ chân và đá Tống Tường xuống đất, thậm chí không thể đứng dậy.

Tống Tương nằm trên mặt đất, suýt nữa là ngất liệm đi.

Ông ngơ ngác nhìn người đứng trước mặt, luôn điềm tĩnh và dịu dàng. Đây có thực sự là Tề Văn không, người có tính tình ôn hòa và dễ điều khiển lúc trước sau?

Dương Tố Phân nhìn cảnh tượng này, trái tim bà lỡ nhịp, vì linh cảm xấu của bà đã trở thành sự thật.

Tề Văn cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của họ và việc họ chỉ dám tức giận nhưng không dám nói ra:

“Nói chuyện đàng hoàng mà không nghe thì phải đánh vài lần mới nhớ đước”.

"Ta vốn là định ngày mai để cho các ngươi chuyển đi, các ngươi đã không muốn, vậy hôm nay liền rời đi đi."

Tống Tương che bụng mình, vẻ mặt không cam lòng: "Ta là thúc thúc của ngươi, ngươi không thể làm như vậy với ta!"

"Tại sao lại không thể?"

Tề Văn khẽ nhướng mày, tư thế thản nhiên nhưng lời nói lại vô cùng kiêu ngạo.

“Nếu tôi không thừa nhận ông, thì ông chẳng là cái gì cả.”

Nói xong, cậu đã rất mất kiên nhẫn với ba người này.

“Tôi cho các ngươi một giờ để thu dọn đồ đạc và nhanh chóng rời đi.”

"Nếu ngươi dám vượt quá thời hạn..."

Tề Văn mỉm cười uy hϊếp: “Nếu các ngươi dám vượt quá thời hạn, tôi sẽ ném các ngươi cùng toàn bộ đồ đạc của các ngươi ra ngoài.”

“Tôi không quan tâm đồ đạc của các ngươi có bị va đập hay không.”

Có lẽ là bởi vì giá trị lực lượng của Tề Văn khiến họ bị sốc nên dù có bất đắc dĩ nhưng họ lập tức đứng dậy chạy về phòng thu dọn.

Tề Văn ngồi trên chiếc ghế sofa cầm tách trà, nhìn ba người đang đi lên lầu và mỉm cười.

"Nhắc nhở các ngươi, trong biệt thự có rất nhiều camera giấu kín, mỗi cử động của ngươi đều bị theo dõi."

“Ngày mai tôi sẽ dành thời gian để kiểm kê đồ đạc trong nhà, nếu thiếu thứ gì thì chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát.”

Tề Văn nhận thức rõ sự ích kỷ và tham lam của họ nên đã nói trước với họ những điều xấu nhất có thể sảy ra để họ không tái máy tay chân.

Cậu không muốn lãng phí thời gian bằng cách để lo lắng quá nhiều về một vấn đề tầm thường như vậy, lại không chế ngự được họ, chỉ làm lảng phí thêm thời gian.

Dương Tố Phân đang giúp chồng bà ta lên lầu, nghe thấy lời này, sắc mặt nhăn lại.

Ban đầu bà đã nghĩ đến việc bù đắp cho mình bằng những món đồ đắt tiền trong nhà này, nhưng giờ đây những tính toán của bà đều vô ích.

Tề Văn, tiểu súc sinh này, thực sự đến đây để gây tai họa cho bọn họ mà.

Tề Văn ngồi trên ghế sofa nhàn nhã uống trà, thậm chí còn bật TV lên, không hề lo lắng liệu ba người có làm điều gì không nên làm hay không.

Ba người này rất ích kỷ, thích bắt nạt kẻ yếu, rất dễ đối phó nên không xứng đáng với thời gian và công sức của anh.

Cái kết của họ đã được quyết định ngay khi Tề Văn bước vào và nhìn thấy họ.

Chưa đầy một giờ, ba người đã đứng trước cổng biệt thự mang theo những chiếc túi lớn nhỏ.

Tề Văn lấy lại chìa khóa biệt thự từ tay của họ, đứng ở cửa mỉm cười lịch sự vẫy tay với họ:

"Đi thong thả nha không tiễn."

Sau đó, cậu đóng cửa rầm một cái thẳng vào mặt họ.

Ngoài cửa ba người vẻ mặt âm trầm, Dương Tố Phân không khỏi trực tiếp phàn nàn.

"Lão Tống, ta đã bảo ngươi không nên giữ lại hắn, ngươi lại không chịu nghe, hiện tại ngươi thấy rồi chứ? Người không dể để khống chế như vậy đâu."

"Được rồi được rồi, nói ít lại mấy câu đi."

Tống Tương trừng mắt nhìn bà, không vui nói.

Bây giờ nói ra điều này thì có ích gì, bộ ông không hối hận sao?

Hối hận có ích gì không?

Ông kìm nén sự bất đắc dĩ và phẫn uất, nhìn đứa con trai đang có khuôn mặt sưng tấy, biến dạng, thở dài:

“Chúng ta về trước thu dọn hành lý đi, sau đó đưa con trai chúng ta đi bệnh viện.”



Kỳ Văn đóng cửa lại, đi thẳng lên tầng hai, tìm một phòng khách sạch sẽ rồi nằm xuống nghỉ ngơi.

Hôm nay chỉ là một cảnh nhỏ, sự kiện chính sẽ diễn ra vào ngày mai.

_______________