Chương 3: Nam Thần Quốc Dân Yêu Ta

“Cô đang làm gì đấy?”

Phục Tang chợt xoay người lại, tay cô đang cầm một con dao phay sắc bén lóe sáng.

Trường hợp này sẽ dễ dàng khiến người ta hiểu lầm.

Quả thực Tiêu Mộc hơi hơi nhíu mày.

Phục Tang giật mình, lập tức chuôi dao trong tay gãy nát, dao rơi xuống mặt đất phát ra tiếng loảng xoảng.

Không khí như ngưng hẳn lại, căn phòng chợt yên tĩnh.

Bởi vậy, thanh âm ầm ĩ bên ngoài vọng vào vô cùng rõ ràng.

Trong lòng Phục Tang gào thét.

Trong mắt nam thần cô phải là một cô gái yêu kiều xinh đẹp, đáng yêu, mà không phải là có thể dễ dàng bóp nát chuôi dao.

“Khụ.” Phục Tang ho nhẹ, “Bụng của tôi hơi đói, tôi thấy trong phòng bếp có quả táo nên muốn cắt một quả ra để ăn.”

“Chuôi dao này chất liệu hình như không được tốt cho lắm.” Phục Tang nói rồi ngồi xuống định nhặt con dao trên mặt đất.

Cô còn chưa chạm đến dao đã bị người đàn ông cầm lấy cổ tay.

“Đừng để bị cắt vào tay.”

Cổ tay của cô gái thanh mảnh, làn da trắng nõn mềm mại, nắm trong tay mang cho hắn một loại cảm giác khác thường.

Đôi mắt đen của Tiêu Mộc xẹt qua một tia sáng, hắn kéo cô đứng lên.

Phục Tang vừa định nói chuyện.

“Phanh ——” cửa bị phá mở.

Tiêu Mộc nhanh chóng kéo lấy chiếc khăn ở trên bàn cơm bên cạnh, tấm vải với những bông hoa nhỏ ở không trung lướt qua, sau đó giống như là khăn voan của cô dâu hắn phủ lên đầu của cô gái nhỏ.

Một đống người ùa vào căn phòng, khi tìm thấy hai nhân vật chính, ánh đèn camera lập tức lập lòe lóa mắt.

Răng rắc răng rắc, ánh đèn flash và tiếng chụp ảnh liên tiếp không dứt.

“Tiêu Mộc, xin hỏi cô ấy là ai?”

“Tiêu Mộc, không phải anh tuyên bố với bên ngoài là không có bạn gái sao? Cô ấy là gì của anh thế?”

“Tiêu Mộc, nghe nói anh và nữ minh tinh ở khách sạn thuê phòng……”

Phục Tang bị người đàn ông ôm chặt vào l*иg ngực, cô dựa vào vòm ngực rắn chắc của hắn, nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn.

Lúc phóng viên đặt câu hỏi, các loại microphone đều như muốn áp lên mặt của người khác.

Phục Tang nhìn xuyên qua mảnh vải, nhờ ánh sáng mỏng manh bên ngoài cô thấy luôn điều đó, không chút chần chừ cô nắm lấy một cái microphone.

Tầm mắt mọi người nhìn về cánh tay mảnh khảnh trắng nõn kia.

Chỉ thấy, giây tiếp theo.

Microphone răng rắc gãy.

“……”

Căn phòng nháy mắt yên lặng.

Đây là người nào vậy, tay không bóp gãy microphone.

Phục Tang: “……”

Nước mắt rơi đầy mặt.

Cô chỉ là muốn chắn hộ microphone giúp nam thần thôi mà!

Khóe môi Tiêu Mộc ở lúc không ai thấy hơi câu một chút, ôm cô gái nhỏ vào trong lòng ngực càng chặt hơn.

Đối mặt với chất vấn của bao nhiêu phóng viên truyền thông vẫn không sợ hãi, vẻ mặt của hắn duy trì như ban đầu, lãnh đạm lại lạnh lùng.

Lúc này.

Một người phụ nữ bỗng nhiên xông tới, trên người mặc một cái váy màu lam, khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ, nước mắt chảy trên mặt, vẻ mặt điên khùng.

“Con đàn bà đê tiện, cô tránh ra khỏi lòng ngực của Tiêu Mộc ngay……” Vừa mắng, tay cô ta định vươn ra bắt lấy Phục Tang.

Tiêu Mộc hơi nhíu mày, giơ tay chắn lại tay của người phụ nữ kia.

Phóng viên nhanh chóng quay camera về phía người phụ nữ đột nhiên lao tới.

“Tiêu Mộc, em thích anh nhiều năm như vậy, anh sao lại có thể phản bội em!”

Người phụ nữ với đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Tiêu Mộc chặt chẽ ôm lấy cô gái, hận không thể nhào lên cắn chết cô.

“Tất cả là do con đàn bà đê tiện này quyến rũ anh! Là tại cô ta cướp anh đi!”

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt của những người ở đây trở nên không giống nhau.

Phục Tang hơi nhíu mày.

Tiêu Mộc cùng người phụ nữ khác yêu đương sao?

Giọng điệu của người đàn bà điên nghe thấy cảm giác như Tiêu Mộc với cô ta dường như có gì đó.

“Mong cô không cần nói bậy.” Sau khi trầm mặc hồi lâu Tiêu Mộc mở miệng, thanh âm từ tính lộ ra giọng điệu lạnh thấu xương.

Các phóng viên cũng sẽ không bỏ qua tin nóng này.

“Tiêu Mộc, cô gái anh đang ôm là ai? Cô ấy là kẻ thứ ba sao?”