Chương 4: Nam Thần Quốc Dân Yêu Ta (4)

Phóng viên truyền thông luôn luôn nói hươu nói vượn, từ trước đến nay thích đổi trắng thay đen.

Không có một chứng cứ gì, Phục Tang trong lòng ngực Tiêu Mộc liền thành ‘tiểu tam’.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Mộc trở nên rét lạnh, đôi mắt hắc trầm lộ ra lạnh lẽo khiến người khác lạnh người.

“Tôi cùng với vị nữ sĩ đột nhiên xuất hiện này không có bất cứ quan hệ nào.”

Đúng lúc này.

“Mong mọi người nhường đường một chút”

Hàng loạt bảo tiêu mặc tây trang đen từ bên ngoài đi vào, họ nhanh chóng tách những phóng viên truyền thông ra, đồng thời khống chế người phụ nữ bộ dạng điên khùng kia.

Một người đàn ông mặc tây trang màu xám, đeo mắt kính đi tới.

“Tiêu ca, xin lỗi, tôi đến chậm.”

Tiêu Mộc hơi gật đầu, nói: “Tôi mang cô ấy rời đi trước, cậu trả lời một chút vấn đề của phóng viên đi.”

“Rõ, Tiêu ca.”

Diêu Vân Phi – người đại diện kiêm chức thư kí của Tiêu Mộc, ở lại đối phó với phóng viên.

Thấy Tiêu Mộc muốn ôm cô gái rời khỏi phòng, phóng viên bắt đầu ồn ào nhốn nháo lên.

“Tiêu Mộc, anh không được đi.”

Diêu Vân Phi lộ ra một nụ cười giả dối, nói: “Các vị phóng viên không cần sốt ruột, tất cả vấn đề tôi đều sẽ giải đáp cho mọi người.”

“Người phụ nữ này là fan cuồng đã theo dõi Tiêu Mộc nhiều năm, luôn không bỏ cuộc, không chỉ thế còn mắc bệnh về phương diện tinh thần, tôi không nghĩ tới cô ta sẽ tìm được đến chỗ này, đồng thời gây ra hiểu lầm lớn cho mọi người.”

“Tôi sẽ cho người đưa cô ấy trở về, còn những người ở đây tự ý xông vào phòng Tiêu Mộc, tôi hy vọng không có lần sau.”

Nói xong, hắn chuẩn bị rời đi.

Một người phóng viên kêu gào nói: “Cậu còn không nói cho chúng tôi biết cô gái trong lòng ngực Tiêu Mộc là ai, có người nói Tiêu Mộc tiềm quy tắc nữ nghệ sĩ…”

Diêu Vân Phi quay người lại, trên mặt đã không còn tươi cười.

“Cuộc sống riêng tư của Tiêu Mộc không do các vị quản, hy vọng các vị phóng viên không cần bịa đặt, nếu không liền sẽ nhận được đơn kiện của luật sư thuộc công ty giải trí Tinh Thụy.

Tiêu Mộc không chỉ là ảnh đế mà anh còn có một thân phận khác, đó chính là cổ đông lớn của công ty giải trí hàng đầu Tinh Thụy.

Hầu hết phóng viên truyền thông trong giới giải trí đều hy vọng bắt được các loại tin tức của Tiêu Mộc, có thể lấy đó để đổi lấy lợi ích, nhưng không ai sẽ ngu xuẩn đến mức đối nghịch với Tiêu Mộc.

Tại bãi đỗ xe ở tầng hầm.

Tiêu Mộc ôm Phục Tang đi đến xe, cửa xe được trợ lý kéo ra.

Tầm mắt Phục Tang là một mảnh đen nhánh, nghe thấy tiếng vang bên ngoài, suy đoán là đã đến bên cạnh xe.

Cô duỗi tay muốn xốc lên chiếc khăn trải bàn hoa đang che khuất mắt cô.

Nhưng Tiêu Mộc lại giữ lấy tay cô, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Nơi này có máy quay.”

Phục Tang hơi ngừng lại, thu về tay.

“Tôi ôm cô vào xe.”

Đôi tay thon dài mạnh mẽ của Tiêu Mộc bế cô lên, động tác cẩn thận bỏ cô vào trong xe. Ngay sau đó, hắn ngồi vào trong xe.

Cửa xe đóng lại.

Phục Tang xốc lên khăn trải bàn, thở ra mấy hơi.

Ánh mắt Tiêu Mộc hơi lóe, thản nhiên đánh giá nàng.

Hai người lúc còn ở khách sạn chưa nói chuyện với nhau nhiều cho nên hắn ấn tượng rõ nhất về cô chính là…

Bóp nát chuôi dao và bóp gãy microphone.

Các cô gái không phải đều là không vặn mở được nắp bình hay sao?

Cô dường như có điểm đặc biệt.

Cửa xe bỗng bị kéo ra, người đại diện Diêu Vân Phi ngồi vào xe.

Trên mặt Diêu Vân Phi bày ra nụ cười công thức quen thuộc, thực ‘thân thiết’ hỏi thăm Phục Tang.

“Xin hỏi vị tiểu thư này, cô tên là gì, bằng cách nào cô lại xuất hiện ở trong phòng Tiêu Mộc?!”

Mấy năm nay Diêu Vân Phi làm người đại diện của Tiêu Mộc, gặp qua biết bao người phụ nữ ý đồ leo lên Tiêu Mộc.

Mà thành công tiến được vào phòng Tiêu Mộc thì cô là người đầu tiên.

Phục Tang cũng không vì hắn tra hỏi liên tiếp mà bị dọa đến, trên mặt cô như cũ cười ngoan ngoãn động lòng người.

Cô gái mềm mại đáng yêu cũng không phải dễ bị bắt nạt.