Editor: Hi Nhiễm
Vẻ mặt Tạ Hồng Diệp xấu hổ, cố gắng chống đỡ nói: “Tôi không phải đã nói với cô rồi sao, cô trước hết tránh đầu sóng ngọn gió, chờ thêm một đoạn thời gian tôi lại cho cô tài nguyên tốt.”
“Nếu thế thì thật sự cảm ơn cô quá.” Phục Tang cười xinh đẹp, nói: “Tôi thực sự thích nhân vật trong《 sa đọa 》.”
Ánh mắt cô lưu chuyển, nhẹ liếc nhìn vẻ mặt khó chịu của La Bồi Bồi.
“Những ‘tài nguyên’ khác cô cho cô ấy đi.”
Giọng nói của cô dù trong veo dễ nghe, như mang theo từng âm gió mềm mại, nhưng lại lộ ra vài phần khinh thường nhè nhẹ.
Vẻ mặt La Bồi Bồi càng khó chịu hơn, tức giận nói: “Tô Tú, cô có ý gì?”
Phục Tang giả ngu nói: “Tôi ‘cho’ cô tài nguyên thì không tốt sao?”
Tạ Hồng Diệp đi tới, đen mặt nói: “Cô mau rời đi chỗ này đi, đừng làm trò hề ở bữa tiệc khánh công đêm nay, nếu không thì đến cả ông chủ cũng không bảo vệ được cô.”
“Nên rời đi thì cũng phải là các cô đi chứ.” Phục Tang hơi thu lại nụ cười trên mặt.
Tạ Hồng Diệp tức đến mức khó thở, Tô Tú so với lúc trước càng khiến cho người khác chán ghét.
“Cô mau đi cho tôi ——” Tạ Hồng Diệp duỗi tay muốn kéo cánh tay Phục Tang.
“Tạ tiểu thư.” Một giọng nói vang lên.
Cách không xa có một người đàn ông đeo kính, mặc áo da đi đến, tầm 40 tuổi, đây chính là đạo diễn Vương của 《 sa đọa 》.
Trên mặt Tạ Hồng Diệp nặn ra nụ cười, nói: “Đạo diễn Vương.”
La Bồi Bồi giành trước tiến lên một bước, lộ ra nụ cười kiều mị, nũng nịu nói: “Đạo diễn Vương.”
Đúng lúc này, ở bên cạnh vang lên tiếng cười nhạo.
Vẻ mặt La Bồi Bồi lập tức trở nên xấu hổ, khó chịu trừng mắt nhìn qua.
Cách đó không xa có một người phụ nữ mặc lễ phục màu đỏ đang đứng.
Nhớ lại trong giới giải trí cô ta chưa từng nhìn thấy người nào như thế, La Bồi Bồi đang định chửi bới, Tạ Hồng Diệp nhanh chóng kiềm chế cô ta lại.
Bởi vì người phụ nữ đó đang đứng cạnh Cảnh Lê Xuyên – người cũng là ảnh đế như Tiêu Mộc.
Đạo diễn Vương bắt chuyện với Cảnh Lê Xuyên.
“Tiểu Cảnh.”
Quan hệ này vừa nghe là biết rất thân thiết.
Cảnh Lê Xuyên ôm Oản Oản, nói: “Đạo diễn Vương, đây là bạn gái của tôi, Mao Oản Oản.”
Oản Oản cười nói: “Đạo diễn Vương, rất vui được gặp ông.”
“Tôi cũng rất vui được gặp cô.” Đạo diễn Vương bắt tay với cô.
Vẻ mặt Cảnh Lê Xuyên dịu dàng nhìn thoáng qua Oản Oản, sau đó nói với đạo diễn Vương: “Đạo diễn Vương, tôi nghe nói phim mới của ông đang tuyển diễn viên, tôi cảm thấy Oản Oản rất phù hợp với vai nữ phụ số ba của《 sa đọa 》.
Đạo diễn Vương chần chừ quay đầu nhìn thoáng qua Phục Tang.
Nhân vật này ông vốn dĩ muốn đưa cho Phục Tang.
La Bồi Bồi lo lắng, kéo kéo Tạ Hồng Diệp.
Tạ Hồng Diệp cũng rất sốt ruột, nhưng mà lại không có cách nào, bên kia chính là ảnh đế Cảnh Lê Xuyên.
Nhân vật nữ phụ số ba của《 sa đọa 》Phục Tang diễn cũng được mà không diễn được cũng không vấn đề gì, còn không bằng bán cho người khác một ân tình.
“Đạo diễn Vương.” Phục Tang nở một nụ cười, nói: “Khả năng là tôi không quá phù hợp với nữ tam của 《 sa đọa 》, hay là để vị tiểu thư này diễn đi.”
Đạo diễn Vương vừa lòng với sự thức thời của Phục Tang, nói: “Tôi còn vai nữ phụ đang thiếu của một bộ phim khác, cô có thể đến thử xem.”
Cũng ngay lúc này, Cảnh Lê Xuyên mở miệng nói: “Công ty châu báu SG của tôi gần đây đang muốn quay quảng cáo lần đầu, không biết cô có hứng thú không?”
“Có!” Tạ Hồng Diệp vội đáp: “Tôi là người đại diện của Tô Tú, mọi lịch trình của Tô Tú đều do tôi sắp xếp.”
“Nhưng mà tôi thấy dường như cô lấy tài nguyên của cô ấy trộm đưa cho người khác.” Oản oản lạnh lùng nói.
Dưới ánh mắt của mọi người, mặt Tạ Hồng Diệp xấu hổ đỏ lên.
La Bồi Bồi tức đến lập tức chạy ra ngoài.
Phục Tang nói: “Cảm ơn ý tốt của Cảnh tiên sinh, về chuyện hợp tác thì chúng ta có thể bàn bạc sau.”
“Rầm!” Đạo diễn Vương bỗng ngã xuống mặt đất.