Chương 12: Tuyến đường xe buýt số 44 (12)

Hạ Lâm Âm chăm chú nhìn hành động của con búp bê sứ, con búp bê sứ vừa bay qua, cô liền giơ giày cao gót lên mạnh mẽ đánh ngay vào người nó.

Gót giày cao gót cứng rắn va chạm với con búp bê sứ, con búp bê sứ đang đầy vết rạn nứt bị lực mạnh như vậy tác dụng đã bị chia năm xẻ bảy.

Những mảnh sứ vương vãi đầy trên đất.

Hạ Lâm Âm thở hổn hển, cô cảm thấy trong những khối sứ vỡ bay ra một thứ vô hình và lạnh lẽo, hơi thở lạnh lẽo ấy nhanh chóng bay về phía chiếc giỏ tre mà bà lão đặt trên ghế.

Sau đó, trong cái giỏ trúc lại bay ra một con búp bê sứ khác, con búp bê sứ nở nụ cười nham hiểm trên cái miệng máu đỏ tươi rồi nhẹ nhàng bay về phía Hạ Lâm Âm và những người khác.

Tô Cẩn Ngôn nhắm dùi cui ngay về phía con búp bê, tia laser bắn ra!

Con búp bê sứ di chuyển cơ thể tránh được tia laser.

liên tục bị mất đi hai cơ thể, bây giờ con búp bê sứ đã cẩn thận hơn rất nhiều, nó nghiêng mình bay tới chỗ ngồi phía dưới.

Hạ Lâm Âm cảm thấy lạnh lẽo dưới hai chân, có hơi thở lạnh lẽo đang bay về phía cô rất nhanh!

Cô vội vàng nhảy lên ghế, chân cô vừa rời khỏi mặt đất thì miếng sứ sắc bén đã phi qua chỗ cô vừa đứng, nếu cô chỉ chậm một giây thôi thì có lẽ chân của cô đã bị con búp bê sứ cắt đứt rồi.

Sau khi nhảy lên ghế Hạ Lâm Âm cũng không dừng lại, mà cô đã bước lên ghế rồi chạy nhanh về phía trước tới chỗ giữa xe nơi khác rộng rãi.

Ánh đèn lập lòe lúc sáng lúc tối, trong xe im ắng đến mức chỉ nghe được tiếng thở dốc của mọi người.

Ánh mặt Hạ Lâm Âm nhìn tới nhìn lui, không nhìn tìm tòi xung quanh, cô nắm chặt đôi giày cao gót một giây cũng không dám buông ra.

Bống nhiên ánh đèn tối đi trong nháy mắt, búp bê sứ từ chỗ ngồi phía dưới bay lên, nhào về phía Bạch Tuyết Nhi.

"A!" Bạch Tuyết Nhi nhắm chặt hai mắt lại.

Một tiếng "rắc", Tô Cẩn Ngôn dùng dùi cui đánh trúng con búp bê sứ, không để con búp bê sứ chạy đi, tia laser đã đánh trúng nó một lần nữa.

Cơ thể bằng sứ của con búp bê đã vỡ vụn.

Bạch Tuyết Nhi cảm thấy chỗ cổ tay hơi đau, cô đưa tay sờ, sau đó chạm vào vết thương đang rỉ máu, cô hoảng sợ hét lên: "Cẩn Ngôn! Anh mau nhìn tôi này! Tôi bị cắt trúng rồi! Bị cắt trúng rồi! Phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết!"

Có thể kêu lớn tiếng như vậy chắc chắn không có việc gì, Tô Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn vết thương trên cổ tay Bạch Tuyết Nhi, chỉ là một vết máu nhỏ xíu trên da thôi, hắn cau mày nói: "Câm miệng, không chết được."

Sau khi con búp bê sứ bị vỡ vụn, hơi thở lạnh lẽo bay ra, bay về phía chiếc giỏ tre!

Trong nháy mắt khi con búp bê vừa bị Tô Cẩn Ngôn đánh nát, Hạ Lâm Âm xoay người chạy về phía chiếc giỏ tre, nhanh lên! Nhanh hơn nữa! Cô mở chiếc khăn hình vuông màu đen ra khỏi chiếc giỏ tre, thấy trong giỏ vẫn còn một con búp bê sứ.

Một luồng khí lạnh lẽo nhanh chóng bay tới sau lưng cô, Hạ Lâm Âm ôm con búp bê đang định đập vỡ nó xuống đất, bàn tay đang cầm con búp bê sứ của cô đau nhói.

Con quỷ đã nhập vào con búp bê sứ!

Cô buông con búp bê ra như bị điện giật, Hạ Lâm Âm lùi về phía sau, miệng vết thương trên tay cô bị cắt ra rất sâu, máu tươi chảy ra.

Nếu cô buông con búp bê chậm vài giây rất có thể bàn tay của cô đã bị cắt đứt rồi.

Nhưng tình huống bây giờ cũng không lạc quan lắm, cô đang đứng rất gần con búp bê sứ, sau khi được thả ra con búp bê sứ nhe răng cười nhẹ nhàng nhìn về phía cô, cô đơn giản là không kịp chạy!

Đôi đồng tử màu đen của Hạ Lâm Âm phản chiếu hình ảnh nụ cười ghê rợn của con búp bê sứ, lưỡi đao của tử thần đang muốn chém cô rồi!

Người ta nói khi đối mặt với cái chết, trong đầu con người ta sẽ xuất hiện rất nhiều sự việc trước đây, nhưng lúc này, trong đầu cô chỉ có mảng trống rỗng, cô chỉ biết là cô sắp chết rồi!

Khoảnh khắc mảnh gốm sứ sắc nhọn dính vào da cô, máu trong cơ thể Hạ Lâm m giống như đều bị đông cứng lại vì hơi lạnh từ mảnh gốm sứ.

Những mảnh gốm sứ của con búp bê còn chưa kịp cắt vào da của Hạ Lâm Âm, một con dao găm đã nhanh như chớp phi vào cơ thể nó, trực tiếp cố định con búp bê sứ trên ghế.

Con búp bê sứ thét lên một tiếng kêu thảm thiết, nó muốn di chuyển cơ thể để rút con dao ra, âm thanh sắc nhọn chói tai.

Con búp bê sứ với một cái lỗ lớn trên ngực bay về phía thi thể của cô gái tóc dài, nó cắt qua bụng cô gái rồi chui vào.

Thi thể vốn dĩ đang năm trên mặt đất không nhúc nhích sau khi con búp bê sứ bay vào, tứ chi co giật, vang lên tiếng xương răng rắc làm da đầu người ta tê dại, tay và chân của cô gái gập lại rất kì lạ.

Cô gái đi bằng tứ chi, đầu xoay 180 độ quay ra phía sau, động tác của cô gái nhanh nhẹn như người nhện leo lên trần xe.

Mái tóc thật dài rũ xuống dưới theo trần xe.

Đằng sau mái tóc dài, giống như cô gái ấy nhìn đám người Hạ Lâm Âm với ánh mắt nham hiểm.

Tất cả điều này điều xảy ra giữa những tia lửa của cacbon canxi, sau khi hít sâu vài cái Hạ Lâm Âm mới phản ứng lại được, người đàn ông áo đen đã phóng chiếc dao, anh lại cứu cô một mạng.

Hạ Lâm Âm biết ơn nhìn anh một cái, rồi tùy tiện băng bó lòng bàn tay đang rỉ máu bằng chiếc khăn quàng cổ màu đen, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cô gái tóc dài đã biến thành một con quỷ trên trần xe cô gái.

Mái tóc của nữ quỷ nhảy múa như có sự sống, một nửa mái tóc bay về phía Hạ Lâm Âm, nửa còn lại bay về phía đám người Tô Cẩn Ngôn.

Còn người đàn ông áo đen thì có vẻ nữ quỷ đã bị thủ đoạn của anh làm cho sợ hãi rồi, nên nó trực tiếp bỏ qua anh.

Hạ Lâm Âm cầm giày cao gót nhìn mái tóc đang múa may quay cuồng, một tiếng "vù vù", những sợi tóc quấn quanh cổ tay của cô, những sợi còn lại cũng quấn lấy cơ thể cô.

Giống như những con rắn quấn lấy cô, càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt.

Không khí trong l*иg ngực bị ép ra từng chút một, Hạ Lâm Âm cảm thấy càng ngày càng khó thở, cả khuôn mặt đều đã biến sắc biến sắc.

Thật vất vả mới thoát khỏi quỷ môn quan, cô lại phải vào đó lần nữa sao?

Không!

Cô không muốn chết!

Nghĩ cách đi! Mau nghĩ cách đi!

Cái bật lửa!

Đúng! Cô còn cái bật lửa!

Hạ Lâm Âm cố gắng giãy dụa, mắt cô dính vào chiếc bật lửa được nhét trong ngực, cô khó khăn nhích từng chút một ngón tay đến chỗ cái bật lửa.

Nhấn mạnh vào chiếc bật lửa, một tiếng "tách" vang lên, ngọn lửa cực nóng phụt ra, mái tóc xung quanh ngọn lửa rút đi giống như nó gặp được thứ gì đó đáng sợ như bọ cạp rắn rết.

Có hiệu quả! Đôi mắt Hạ Lâm Âm sáng lên, cô di chuyển cái bật lửa đốt hết số tóc xung quanh người.

Sau khi sợi tóc bị đốt cháy giống như củi khô bốc cháy, nhanh chóng lan ra khắp nơi.

Nữ quỷ tức giận kêu lên một tiếng, ném Hạ Lâm Âm thật mạnh xuống đất.

Cơ thể cô bị đập mạnh vào cửa kính trên xe rồi ngã thật mạnh xuống đất, Hạ Lâm Âm cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng đã bị dịch chuyển, cái bật lửa cũng văng ra khỏi tay của cô.