Chương 9: Văn học vườn trường thẳng bẻ cong

Cổng trường, bầu trời xám xịt bao trùm khắp mặt đất, báo hiệu sắp tới sẽ có một cơn mưa lớn đổ xuống.

Dựa theo chỉ dẫn của 009 Tống Úc đã tìm thấy một chiếc xe hơi màu đen, khi mới đến gần thì tài xế lập tức xuống xe và hỗ trợ mở cửa, “Tống tiểu thiếu gia.”

Tống Úc không quen bị người khác xưng hô như vậy, cho nên gật đầu một cách gượng gạo.

Cậu định chui vào xe, thì phát hiện có một người đàn ông đang ngồi tại ghế sau. Trời đen kịt, mặt mũi người đàn ông ẩn giấu trong bóng tối, chỉ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.

Tống Úc cảm nhận được ánh mắt của đối phương dừng lại ở trên người mình vài giây, sau đó lại dời đi.

009, [Đây là Tống Tự, chủ tịch tập đoàn Tống Thị, tính cách không rõ.]

Là chủ tịch sao…… Hèn gì có khí thế mạnh mẽ như vậy. Tống Úc luôn lễ phép trước mặt phụ huynh, cậu nhỏ giọng cất tiếng chào hỏi, rồi nhanh nhẹn leo lên xe.

Sau khi nghe được tiếng “Anh trai” mỏng manh, trong mắt Tống Tự cuối cùng cũng có một chút gợn sóng.

Đã một năm kể từ khi hắn về nước, Tống Úc luôn luôn xem hắn chẳng khác nào không khí, cũng không chịu nói chuyện đàng hoàng, số lần về nhà càng là ít ỏi.

Tống Tự rất ngạc nhiên, quay người nhìn sang Tống Úc.

Việc tiếp xúc gần gũi khiến hắn ngửi được hơi thở trên người đối phương. Nhờ thường xuyên được mời đến các bữa tiệc kinh đoanh nên chủ tịch Tống tức khắc đoán ra —— Mùi thơm này không thuộc về bất kỳ loại nước hoa nào.

Rất nhanh, bầu không khí yên tĩnh trong xe bị phá vỡ bởi cơn mưa dữ dội.

Nóc xe bị nước mưa rớt xuống tạo ra tiếng kêu lộp bộp lộp bộp, khi đến cửa biệt thự cơn mưa cũng nhỏ dần.

Tống Tự vừa nói chuyện công việc qua điện thoại xong, hiện đang sắp xếp lại tài liệu. Tống Úc thò tay vào cặp sách, phân vân có nên đưa dù cho Tống Tự không, tóm lại quần áo bị ướt một tý cũng không sao, nhưng những tài liệu quan trọng lại rất dễ bị ướt.

Tiếng cảnh báo OOC không có vang, lá gan của Tống Úc lớn hơn, đang định đưa dù cho đối phương, ai ngờ cửa xe lại mở ra. Tài xế đang cầm dù đứng bên ngoài.

Tống Úc, “……”

Cậu quên mất, chủ tịch thì đâu cần tự mình bung dù.

Tống Tự nhìn chiếc dù trong tay Tống Úc, nhàn nhạt nói, “Đón em ấy trước.”

Rất nhanh, Tống Úc được tài xế đưa vào biệt thự. Để tránh tiếp xúc quá nhiều với Tống Tự, cậu trực tiếp chui vô căn phòng ở lầu hai, đợi cho bữa tối tiến đến thì mới ra ngoài.