Chương 14-3: Nhà khoa học thập niên 70 (50)

“Hửm? Kết quả như thế nào?” Cố Hâm Thần cau mày.

“Kết quả không biết cô ta làm thế nào mà lại khiến nhà mình sập xuống, ba anh trai em mới đi vào nhà thì đã bị chôn vùi bên trong! Còn cô ta thì lại đưa ông nội mình trốn thoát ra bên ngoài từ sớm!”

Lý Hương Hương nói đến đây thì nghiến răng: “Em không tin cô ta may mắn nên thoát nạn, chắc chắn là cô ta cố ý!”

Cố Hâm Thần gật đầu: “Hôm nay anh nghe cô ta diễn thuyết, trông có vẻ như không phải là người đơn giản, chắc chắn là cô ta làm được điều này.”

Nói đến đây, gã lại liếc mắt nhìn Lý Hương Hương, nhịn không được nói: “Ba anh trai em cũng kém khôn ngoan, thế mà lại rơi vào cái bẫy của cô ta, khi làm việc gì thì tuyệt đối không thể để lại nhược điểm! Chuyện anh tìm người dạy cho Lý Bạch Chỉ một bài học tuyệt đối sẽ không bị bại lộ!”

“Anh Hâm Thần à, vậy anh có cách nào bắt cô ta cuốn gói khỏi đại học Bắc Kinh không?”

Cố Hâm Thần ngẫm nghĩ, nói: “Phải chầm chậm thôi, hiện giờ danh vọng của cô ta ở đại học Bắc Kinh rất cao, hơn nữa hiệu trưởng cũng rất coi trọng cô ta, đương nhiên là không thể khiến cô ta bị đuổi học dễ như vậy được.”

Tâm trạng Lý Hương Hương lập tức chùng xuống, cô ả vẫn còn không cam lòng: “Anh cũng không có biện pháp nào sao?”

“Không phải là không có biện pháp, chỉ là phải đợi một khoảng thời gian nữa thôi.”

“Vậy em sẽ chờ anh.” Lý Hương Hương lại nắm lấy tay gã lần nữa, vẻ mặt mong chờ và ỷ lại.

Cố Hâm Thần nở nụ cười.

----------------------

Bạch Chỉ dừng bước, bởi vì trước mặt cô là vóc dáng to lớn của mấy tên côn đồ.

Vẻ mặt của ba gã côn đồ đầy xấu xa và bỉ ổi, chỉ thiếu điều không viết thêm mấy chữ “Bọn tao là người xấu” lên mặt.

Bạch Chỉ nhìn bọn họ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, trông không có chút ngạc nhiên nào.

Trong đầu cô, vẻ mặt hệ thống số 444 đầy khϊếp sợ: “Đậu má! Thế mà lại có kẻ dám đến gây chuyện thật, Cố Hâm Thần phái tới ư?!”

Ngoài gã ra thì làm gì còn ai khác nữa?

Tên côn đồ Giáp lộ ra nở nụ cười đểu cáng xấu xa, nói một câu thoại kinh điển ——

“Cô em nhỏ à, đêm hôm khuya khoắt em đi một mình như vầy không sợ sao? Em có muốn anh trai đi cùng với em không?”

Lúc tên côn đồ Giáp đang nói chuyện, tên côn đồ Ất và tên côn đồ Bính đã nở nụ cười “khà khà khà” đầy bỉ ổi, bầu không khí nom cũng hợp hoàn cảnh lắm.

Nhưng Bạch Chỉ chẳng có một chút phản ứng nào.

Tên côn đồ Ất hỏi: “Đại ca, tại sao con bé này không hó hé tiếng nào vậy?”

Bọn họ vẫn còn chưa nói ra câu thoại “Mày có kêu rách cái cổ họng cũng không có ai nghe thấy đâu” mà!

“Cô em bị dọa choáng váng luôn rồi à. Ngoan, em đi theo anh đi……”

Dường như cảm thấy không đủ đô, tên côn đồ Giáp còn vươn tay đến chỗ Bạch Chỉ……

Sau đó ——

Đột nhiên, có mấy người đàn ông cao to vạm vỡ không biết xuất hiện từ đâu ra, trong nháy mắt đã đánh ba người họ ngã xuống đất.

Hiển nhiên bọn họ xuất thân từ quân chính quy, vừa ra tay đã quật ngã mấy tên côn đồ, hơn nữa còn chéo tay chúng ra sau, bắt lấy bả vai ấn chúng xuống đất, vẻ mặt đầy phòng bị.

“Thành thật một chút đi!” Giọng nói nghiêm khắc xen lẫn đe dọa.

“A ——” Tên côn đồ Giáp Ất Bính kêu la thảm thiết.

Bi ai hơn, bọn họ vừa há mồm đã bị vệ sĩ đi theo bảo vệ Bạch Chỉ bịt miệng lại ngay.

Có muốn kêu cũng kêu không được.

“Thảm quá, thảm quá đi!” Hệ thống số 444 che mắt không muốn nhìn nữa, “Ký chủ, cô muốn làm gì tiếp đây?”

Ngay cả chính bản thân số 444 cũng không phát hiện, thực ra nó đã bắt đầu muốn hỏi kế hoạch kế tiếp của Bạch Chỉ.

Nó không còn vẻ ghét bỏ và khinh thường như lúc ban đầu nữa, thậm chí nó còn tò mò thủ đoạn tiếp theo của cô là gì.

Bạch Chỉ cũng không để ý đến sự thay đổi trong thái độ của nó, ở thế giới trước kia, cô đã nhận ra một điều rằng —— chỉ cần có năng lực mạnh mẽ thì không cần phải để ý đến ai cả.

“Đi tìm Cố Hâm Thần và Lý Hương Hương.” Bạch Chỉ trả lời.