Chương 13-2: Nhà khoa học thập niên 70 (46)

Nếu Bạch Chỉ không tới đây kịp thời, ngài ấy cũng sắp bị mấy lão già này làm phiền đến chết rồi!

Ngày nào cũng tranh luận rôm rả, thậm chí đang yên đang lành lại có người muốn mua vé đến thôn Lý gia, người viện trưởng là ông đây quả là rầu thối ruột!

“Được!” Bạch Chỉ nghiêm túc.

Viện trưởng Hướng vội vàng dẫn cô đến chỗ ngồi, sau đó lại ngồi xuống ở vị trí bên cạnh cô, lấy notebook ra rồi nghiêm túc nói: “Đồng chí Bạch Chỉ, hạng mục nghiên cứu trọng tâm tiếp theo của đồng chí là máy móc tự động sao? Có thể làm……”

Bạch Chỉ đứng lên, nhàn nhạt nói: “Không, nghiên cứu tiếp theo của cháu là cải cách hệ thống giao thông!”

“Cái gì?!”

Cô cầm lấy bút, chậm rãi viết xuống ——

“Xe đạp, ô tô, xe lửa, máy bay…… Động cơ, lực kéo, hệ thống động năng……”

“Cái này…… Có phải là phạm vi có hơi rộng quá không, lại khá là khó khăn nữa?” Viện trưởng Hướng đè nén nỗi khϊếp sợ, chậm rãi hỏi.

Bạch Chỉ: “Vì thế cháu mới cần sự đồng tâm hiệp lực của tất cả mọi người, cháu đã có một vài ý tưởng, cháu tin rằng các vị đồng chí đang ngồi ở đây cũng có một số tiến triển ở phương diện này, đầu tiên là……”

Từng nét bút của cô viết ra những ý tưởng của bản thân.

Những người ngồi bên dưới ban đầu thì khϊếp sợ, cuối cùng là trợn mắt há hốc mồm.

Bạch Chỉ nói suốt một ngày, trong khoảng thời gian này cho dù là ăn cơm hay là uống nước đều được người khác đưa đến tận phòng.

Dẫu có người mắc đi WC, cũng phải cố nhịn xuống đến khi nào mình không nhịn được nữa mới chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa giữ lưng quần chạy về, sợ bỏ sót nội dung gì.

Đợi đến khi Bạch Chỉ nói xong, toàn bộ khán phòng đều rơi vào trạng thái yên tĩnh lạ lùng.

Chẳng ai nói năng một câu nào.

Bọn họ vẫn còn đang chấn động, một lúc lâu cũng không nói ra lời!

Một lát sau, viện trưởng Hướng mới đứng lên, nói với chất giọng khàn khàn: “Tôi nghĩ là mình cần phải gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.”

Vì thế, rất nhanh sau đó, viện trưởng Hướng liền đi đến chỗ đặt điện thoại bàn, trịnh trọng bấm một dãy số ——

“Lãnh đạo, xin chào ngài. Tôi nghĩ rằng bên tôi vừa phát hiện được một nhân tài đặc biệt, cô bé là kho báu quý giá của giới khoa học, chúng ta cần phải tăng cấp độ bảo hộ của cô bé ấy đến mức cao nhất! Tuyệt đối không thể để các phần tử xấu xa ở nước ngoài hủy hoại nhân tài của đất nước ta!”

Vì thế, hiệu trưởng Trương của đại học Bắc Kinh liền phát hiện ——

“Không phải Bạch Chỉ đã tới Bắc Kinh rồi sao? Tại sao lại không tìm ra người?!”

Đợi đến khi nhận được một số thông báo, hiệu trưởng Trương càng sửng sốt hơn, vẻ mặt ông ấy đầy khϊếp sợ ——

“Vậy nghĩa là, tôi còn không được quyền gặp…… chính sinh viên của trường tôi luôn à? Sinh viên đại học Bắc Kinh mà không thể ở trong ký túc xá của đại học Bắc Kinh Đại ư? Tại sao?!”

Ông ấy vội vã gọi điện thoại cho người bạn làm ở viện khoa học ——

“Này ông bạn, tại sao bạn học Lý Bạch Chỉ của trường tôi đến giờ này vẫn chưa đến làm thủ tục báo danh?”

“Cái gì? Làm thủ tục báo danh?! Chuyện đó quá nguy hiểm!!”

“Cái gì?” Nguy hiểm? Vẻ mặt hiệu trưởng Trương sửng sốt.

Trường học thì nguy hiểm cái quái gì?

“Ông đừng nói gì với Bạch Chỉ hết, lịch trình của cô bé đã được sắp xếp cả rồi!”

“Nhưng mà……”

Người ở đầu dây bên kia không đợi ông ấy nói tiếp, chỉ vội vàng nói: “Dạo gần đây viện khoa học của tôi bận rộn lắm, ai cũng vội vàng đi làm nghiên cứu khoa học cả, không có chuyện gì thì ông đừng gọi điện thoại đến, gặp lại sau!”

Nói xong, người nọ lập tức cúp máy.

Hiệu trưởng Trương. “……”

Tuy rằng, nhưng mà……

Đó là sinh viên trường tôi cơ mà, mẹ nó tại sao tôi lại phải mặc kệ???

-----------------------