Chương 11-4: Nhà khoa học thập niên 70 (40)

“Nhất định sau này Hương Hương nhà tôi sẽ quay về đón gia đình tôi! Con bé là người sẽ làm giáo viên ở thủ đô mà, còn cả cậu con rể tương lai của tôi nữa, nhà họ Cố đó là dòng dõi lớn đấy, thôi được rồi, có nói nữa thì mấy người cũng không hiểu đâu!”

Trần Quế Phương nói thế, sau đó duỗi tay giữ chặt Lý Hương Hương, mụ hạ giọng: “Nhất định con phải bắt ả Lý Bạch Chỉ đó cuốn gói về nhà, phải dạy cho nó một bài học biết không!”

“Vâng.” Trong mắt Lý Hương Hương toát lên vẻ ác độc.

Trước mắt cô ta phảng phất như hiện ra cảnh tượng Bạch Chỉ xám xịt trở về.

Cuối cùng hai người cũng rời đi trong sự tiễn đưa của các thôn dân.

Suốt cả dọc đường, không chỉ có mỗi Bạch Chỉ và Lý Hương Hương, lúc họ tới thị trấn, ở đấy còn có không ít sinh viên khác, trong đó đại đa số đều là các thanh niên trí thức.

Lý Hương Hương vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức bỏ lại Bạch Chỉ chạy đến.

Nhưng mà những người đó lại ồ ạt chạy tới chỗ Bạch Chỉ ——

“Bạn học Bạch Chỉ, xin chào bạn, mình là……”

“Nghe nói cậu được tuyển thẳng vào đại học Bắc Kinh hả, lại còn được nhậm chức trước ở viện khoa học luôn cơ à?!”

“Trời ơi, bạn học Bạch Chỉ à cậu giỏi thật đấy!”

“Cậu đúng là tấm gương sáng để bọn tôi noi theo!”

……......

Lý Hương Hương nắm chặt tay thành quyền, chỉ có thể thầm nhủ với mình, đến thủ đô thì ổn thỏa cả thôi, đến nhanh, đến nhanh đi.

---------------

Ở niên đại này, quả nhiên đi từ nông thôn đến thành phố là chuyện rất khó khăn, đặc biệt là còn phải vác theo mấy thứ đại loại như chăn gối.

Nhưng hành lý của Bạch Chỉ và Lý Hương Hương đều rất đơn giản.

Bên phía Bạch Chỉ là vì hai nghiên cứu viên kia đã nói bọn họ sẽ chuẩn bị ổn thỏa, trong khoảng thời gian hai người họ đi theo Bạch Chỉ làm việc ở thôn Lý gia đã học được không ít thứ, cũng cực kỳ tôn kính Bạch Chỉ, thậm chí còn coi cô như sự phụ.

Mà Lý Hương Hương thì lại là vì chướng mắt mấy món đồ ở nông thôn, Cố Hâm Thần của cô ta là thiếu gia hàng thật giá thật mà, đương nhiên là anh ấy sẽ chuẩn bị toàn những món đồ mới tinh cho cô ta rồi!

Nhưng cho dù là như vậy, Bạch Chỉ vẫn cảm thấy chặng đường này quá lâu, cũng quá vất vả.

Người ở thời đại này đúng là quá vất vả.

Khi xuống xe, Bạch Chỉ quay đầu nhìn lại chiếc xe lửa sơn màu xanh, nhẹ giọng nói: “Sau này, những thứ này đều sẽ được thay thế, mình sẽ giúp cho họ đẩy nhanh tiến trình hơn.”

Giọng cô rất khẽ, nhưng Lý Hương Hương thời khắc nào cũng chú ý đến cô vẫn nghe thấy được.

Lý Hương Hương mỉa mai nhẹ một tiếng, cô ta hạ giọng nói: “Mày đang mơ mộng cái gì vậy, Lý Bạch Chỉ à để tao nói cho mày biết, mày mau mau tỉnh táo lại đi, để còn chuẩn bị mua vé xe lửa quay về thôn nữa, nhất định anh Hâm Thần sẽ khiến mày cuốn gói khỏi đại học Bắc Kinh!”

Bạch Chỉ nhìn cô ta một cái, vẫn trả lời bằng một tiếng như cũ: “Ồ.”

Trả lời xong, cô lại đi về hướng cửa ra vào.

Lý Hương Hương tức giận đến độ sắp bốc khói, không chịu buông tha cho cô, cô ả bước theo sau, giọng điệu có hơi thé lên ——

“Tao nói cho mày biết, Hâm Thần đã chờ tao ở bên ngoài rồi, anh ấy nghiền chết mày dễ dàng giống như nghiền chết một con con kiến mà thôi! Mày cứ ở đó mà chờ chết đi!”

Lý Hương Hương quay đầu nhìn lại, nhìn hai sinh viên ở cùng huyện lúc nãy cũng đi chung một chuyến đến thủ đô với bọn họ, giọng điệu cô ả đầy cao ngạo ——

“Trương Tam, Lý Tứ, hôm nay anh Hâm Thần đã gọi tài xế trong nhà lái ô tô tới đây đón tôi, đến lúc đó tôi cũng thuận tiện cho các cậu đi ké đến trường học luôn ha.”

Tầm mắt đảo qua Bạch Chỉ đang cất bước đi, cô ả cất cao giọng: “Lý Bạch Chỉ, mày có muốn tao nhờ anh Hâm Thần đưa mày đi bằng xe anh ấy không! Ở đây không có ai dẫn đường cho mày đâu, thủ đô lại lớn như vậy, chắc là đồ quê mùa như mày không thể tìm được chỗ đâu nhỉ?”