Chương 10-1: Nhà khoa học thập niên 70 ( 33 )

“…… Cái gì? Mấy chú vẫn muốn phỏng vấn Bạch Chỉ ư, vậy không được đâu! Đại đội trưởng đã nói rồi, phía trên đã dặn dò phải cung cấp một không gian thật yên tĩnh để Bạch Chỉ làm nghiên cứu!”

“Nhưng mà có thể đến phỏng vấn chú Xuyên Dân, đó chính là ông nội Bạch Chỉ, Bạch Chỉ chỉ còn lại mỗi người ông này thôi!”

……............

Suốt mấy ngày liên tiếp, Lý Xuyên Dân vô cùng xuân phong đắc ý, cả người như trẻ lại mười tuổi.

Đến chỗ nào là được khen ngợi chỗ đấy, ngay cả người ở công xã và ở thị trấn đều cực kỳ nể mặt ông, thái độ ai cũng thân thiện, dễ gần.

Huyện trưởng còn chính tay trao giải cho ông, sau đó nói ông —— rất biết cách giáo dục con cháu.

“Tiểu Chỉ à, ông nội thực sự chưa bao giờ tưởng tượng đến……” Đôi mắt Lý Xuyên Dân đỏ hoe, “Có thể nhìn thấy cháu có tương lai như vậy, cho dù bây giờ có chết ông cũng mãn nguyện!”

“Ông nội, ông đừng nói mấy lời như vậy nữa, sau này cuộc sống ông cháu mình sẽ càng tốt hơn, ông nội phải cùng nhìn thấy cảnh đó với cháu.” Bạch Chỉ nhẹ giọng nói.

Nguyên chủ vô cùng thương yêu ông nội mình, ước nguyện lớn nhất của nguyên chủ là có thể cho ông nội Lý Xuyên Dân một cuộc sống ấm no, hạnh phúc.

“Được được được!” Hốc mắt Lý Xuyên Dân lại càng đỏ hơn, khóe miệng lại tràn đầy ý cười, “Tiểu Chỉ à, nếu ba mẹ cháu vẫn còn sống thì tốt biết bao, nhất định bọn họ sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy cháu ngày càng giỏi giang như vậy!”

Nhớ đến đứa con trai và cô con dâu đã mất của mình, Lý Xuyên Dân xoa khóe mắt.

Lúc trước, ông phải gồng gánh gia đình này, ông chưa bao giờ dám để lộ vẻ mặt bi thương và yếu ớt của mình.

Nhưng bây giờ, tiền đồ của Bạch Chỉ khiến ông xúc động không thôi, đồng thời, ông cũng có thể hơi buông lỏng, lộ ra vẻ bi thương và yếu ớt mà mình giấu nhẹm trong lòng bấy lâu nay.

“Ông nội, bây giờ đã tốt rồi, sau này ông cháu mình sẽ càng tốt hơn.” Bạch Chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Lý Xuyên Dân phía.

“Ai!” Lý Xuyên Dân lau khô nước mắt, từ ái mà bật cười, vẻ mặt đầy tự hào.

Cô gái giỏi giang như vây chíng là cháu gái của ông đó!

Cháu gái ông thực sự đã khiến ông vô cùng tự hào!

Bây giờ ai cũng khen ngợi nhà họ, trước kia vì một vài mẫu đất mà bị mắng rồi bị ghét bỏ, còn bây giờ đi đến đâu cũng được hoan nghênh, còn có cả giấy khen và tiền thưởng, những người khác cũng bắt đầu nhớ đến và khen ngợi con trai và con dâu của ông.

Không còn niềm hạnh phúc nào hơn như thế nữa.

--------------------

Lý Xuyên Dân như trẻ lại mười tuổi, bầu không khỉ ở nhà Bạch Chỉ ấm áp bao nhiêu, thì bầu không khí nhà Lý Đại Trụ lại sốt ruột bấy nhiêu.

Vốn dĩ Lý Hương Hương thi đậu đại học sư phạm ở thủ đô là một chuyện vô cùng đáng tự hào, nhưng có Bạch Chỉ như châu ngọc ở bên cạnh, hào quang của Lý Hương Hương nháy mắt đã bị lấn át.

Huống hồ, hai gia đình vốn có thù oán từ lâu, tất cả những chuyện mà nhà bọn họ đã từng làm dần bị đào bới, khiến ai cũng khinh bỉ.

“Con khen cái trường Bắc Kinh đó làm gì hả, bây giờ con xem đi, cả thôn ai cũng biết sự lợi hại của đại học Bắc Kinh rồi!” Trần Quế Phương giơ tay, chọc vào trán con gái mình, vẻ mặt mụ buồn bực.

Đối cô con gái luôn khiến mụ lấy làm tự hào này, lúc nào mụ cũng cưng chiều, nâng niu nó, nhưng gần đây mụ lại hơi ứa mắt con bé.