Chương 9-3: Nhà khoa học thập niên 70 (31)

Cũng nhờ công Lý Hương Hương đã phổ cập kiến thức lúc nãy, khiến cho người ở cả thôn đều biết về sự lợi hại của trường đại học Bắc Kinh.

Mà theo như lời Lý Hương Hương nói, ngôi trường mà ngay cả cô ta cũng không đậu vào nỗi, lại tuyển thẳng Bạch Chỉ, lại còn đến tận nhà để mời!

Quả là khiến người ta không khỏi khϊếp sợ, nhưng đồng thời còn xen lẫn sự bội phục.

Đôi mắt Lý Hương Hương đỏ hoe, tay nắm chắt thành quyền, dán mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép lại kia.

Dường như lúc này Trần Quế Phương mới lấy lại tinh thần, mụ hỏi Lý Hương Hương với vẻ mặt không thể nào tin nỗi: “Lúc nãy…… Bọn họ nói cái gì? Lý Bạch Chỉ sẽ vào đại học Bắc Kinh ư? Chính là trường đại học Bắc Kinh mà Cố Hâm Thần đã thi đậu đấy ư?!”

Lý Hương Hương nhấp môi, không nói lời nào.

Ngay giờ phút này, cô ta hận Lý Bạch Chỉ, đồng thời lại càng ghen ghét với Lý Bạch Chỉ, lại không khỏi nghĩ ngợi, tại sao lúc nãy cô ta lại giải thích sự lợi hại của trường đại học Bắc Kinh cho mấy người này chứ?!

“Không! Không có khả năng! Con ả đê tiện đó sao có thể học ở trường đại học Bắc Kinh?!” Trần Quế Phương lập tức bùng nổ, giọng mụ thé lên, lớn tiếng nói.

Lúc này các thôn dân không khỏi đỡ lời cho Bạch Chỉ, vừa nghe thấy lời nói của mụ, họ lập tức phản bác ——

“Mẹ Hương Hương này, bà nói như vậy là không được đâu? Mọi người ở đây ai cũng biết Bạch Chỉ rất giỏi mà, con bé đó còn tạo ra được cả máy lảy bắp nữa cơ!”

“Đúng vậy, con bé không tham dự kỳ thi đại học mà vẫn có thể vào đại học Bắc Kinh, chuyện đó là niềm kiêu ngạo của cả thôn Lý gia ta, sau này khi Bạch Chỉ lợi hại rồi, thôn Lý gia chúng ta cũng có thể dính chút ánh sáng!”

“Quế Phương à, bà đừng có ghen ghét nữa, còn nữa này, rõ ràng là gia đình bà làm nhiều chuyện có lỗi với nhà Xuyên Dân lắm mà.”

“Đúng rồi, gia đình con bé ai cũng là người có học thức, lúc trước chú Xuyên Dân cũng là người đọc sách, chắc chắn là vì như thế nên con bé Bạch Chỉ mới khác biệt với mấy đứa trẻ trong thôn.”

“Ba mẹ con bé đều là nhân tài cả mà, đúng rồi, giống như lời mấy thanh niên trí thức đã nói đấy? Đó là do gien tốt!”

“Con bé Bạch Chỉ này giỏi thật, chắc chắn sau này nó cũng sẽ chuyển đến sống ở thủ đô đúng không?”

“Đó là điều đương nhiên, Bạch Chỉ lại còn giỏi hơn cả Lý Hương Hương, Lý Hương Hương đã nói sau này nó có thể sống ở thủ đô, vậy tất nhiên Bạch Chỉ cũng vậy rồi.”

……........

Trong lúc trò chuyện, người trong thôn lại ghét bỏ liếc mắt nhìn Trần Quế Phương một cái, nhân phẩm của bà mụ này thật sự quá kém, thấy người sống tốt thì khó chịu, Bạch Chỉ tài giỏi là điều ngay trước mắt, vậy mà mụ lại không chịu tin!

Còn chuyện đốt giấy báo dự thi nữa, nếu chuyện này xảy ra với con nhà mình thì thế nào họ cũng phải liều mạng một trận với nhà đó!

“Thả con chó nhà bà à ——” Nhìn thấy Trần Quế Phương sắp mở miệng chửi rủa, Lý Đại Trụ lập tức đến kéo mụ lại.

“Trở về nhà đi!” Mặt ông ta trầm xuống, nói.

Mặc kệ sau này Lý Hương Hương có tương lai xán lạn thế nào, nhưng nhìn hiện tại thì có lẽ Bạch Chỉ càng có tương lai hơn, chưa chắc nhà ông ta có thể chuyển đến sống cùng con gái ở thủ đô, hơn nữa ít nhất bây giờ họ vẫn phải ở cái thôn Lý gia này.

Đắc tội người ta xong thì biết phải sống thế nào?

Bây giờ Lý Đại Trụ cũng không có mặt mũi đứng ở bên ngoài, rõ ràng hôm nay là ngày lành của Hương Hương, kết quả……