Chương 9-2: Nhà khoa học thập niên 70 (30)

Cửa bị đóng lại.

Còn có chuyên gia nói: “Vào đại học Bắc Kinh cái gì, phải đến viện khoa học!”

“Chúng ta hãy lắng nghe ý kiến của bạn học Bạch Chỉ trước đã.” Hiệu trưởng Trương nhìn về phía Bạch Chỉ.

Nói đùa à, đương nhiên không thể để Bạch Chỉ đến thẳng viện khoa học như vậy được, nếu đi vào, sợ rằng sẽ không dễ gì có thể thấy được mặt cô bé!

Nhưng nếu vào đại học Bắc Kinh của ông ấy, đó sẽ là niềm vinh dự của trường, cô bé cũng có thể truyền thụ chút kiến thức cho sinh viên đại học Bắc Kinh.

Đúng là phải cống hiến nhân tài cho mạng lưới quốc gia, nhưng…… Ông ấy còn là một hiệu trưởng, cũng muốn cho trường nhận được niềm vinh dự này.

Trong mắt hiệu trưởng Trương toát lên chút gian xảo.

Bạch Chỉ đã sớm có quyết định: “Cháu muốn nhập học đại học Bắc Kinh, cháu rất tiếc vì đã bỏ lỡ kỳ thi đại học, cháu không muốn bản thân phải tiếc nuối thêm một lần nào nữa.”

Tức khắc hiệu trưởng Trương nở nụ cười tươi như hoa nở.

Viện trưởng Hướng còn nói tiếp: “Vậy cháu sẽ nhập học ở đại học Bắc Kinh, đồng thời cũng phải nhậm chức ở viện viện khoa học của chúng ta, chỉ khi ở đó cháu mới được cung cấp điều kiện tốt nhất để làm nghiên cứu, và có cả rất nhiều nhân tài để giao lưu.

Lúc này Bạch Chỉ mới gật đầu.

Viện trưởng Hướng cũng nở nụ cười xán lạn: “Bạn học Bạch Chỉ, cháu thực sự rất ưu tú, sau này chúng ta còn phải học tập ở cháu, phướng hướng mà lúc trước cháu nhắc tới, đều là những thứ trước giờ chúng ta chưa ngờ tới, đúng là chúng ta cần phải học hỏi thêm rất nhiều!”

Bạch Chỉ nhẹ giọng nói: “Các ngài cũng rất xuất sắc.”

Đây là lời nói thật lòng, ở thế giới cũ, được cô khen ngợi là một chuyện vô cùng vinh dự.

Nhưng quả thực cô rất tán thưởng những người này.

Nghiên cứu về khoa học kỹ thuật của họ còn quá lạc hậu, nhưng trong lòng ai cũng có chí tiến thủ, có khát khao mãnh liệt, chỉ cần cho họ thêm thời gian, đến một ngày nào đó, những nhà nghiên cứu này, cùng với những nhân viên nghiên cứu của quốc gia trong tương lai sẽ cho đất nước một câu trả lời xứng đáng.

Bạch Chỉ đã kiềm hãm lại mà không ném hết toàn bộ công nghệ cao cho bọn họ ngay, chủ yếu là dẫn dắt nhiều hơn.

Mục tiêu của đất nước này là đuổi kịp theo những bước tiến của các nước giàu mạnh khác, sau đó nâng mục tiêu lên thành vượt mặt các nước đó, vì cô đã xuyên đến thời đại này, cô sẵn lòng gia nhập, giúp đỡ bọn họ đẩy nhanh tiến trình này hơn.

Huống hồ……

Dù cho ở bất cứ một thế giới nào, cô vẫn thích ru rú trong phòng thí nghiệm nhất, tập trung cao độ vào các nghiên cứu khoa học, đó mới chính là trọng tâm của cô, là tình yêu của cô, và là tất cả với cô.

Ở ngoài cửa.

Các thôn dân vẫn còn chìm trong nỗi khϊếp sợ, ngay khi cánh cửa đóng lại, bọn họ mới bắt đầu phản ứng lại, một tiếng “Bùng” như mồi lửa bắt đầu cho những lời bàn tán của họ ——

“Trời ơi, người lúc nãy là hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh sao, ông ấy muốn tuyển thẳng Bạch Chỉ vào đại học Bắc Kinh à?!”

“Bạch Chỉ không thi đại học mà lại có thể đậu vào ngôi trường do chính miệng Lý Hương Hương nói là vô cùng khó vào, trường đại học đứng đầu—— đại học Bắc Kinh?!”

“Con bé đó phải giỏi đến mức nào mới được tuyển thẳng như thế chứ……”

“Người khác thì phải thi vào, mà lại chưa chắc thi đậu được, còn Bạch Chỉ thì lại được hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh đích thân đến nhà để mời! Cô bé Lý Bạch Chỉ này lợi hại quá!”

“Tinh anh của đất nước, niềm hy vọng của tương lai, lúc nãy mấy người có nghe lời đánh giá của hiệu trưởng Trương dành cho Bạch Chỉ không?”

……