“Cái gì?!”
“Hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh ư? Có phải là trường đại học Bắc Kinh mà Lý Hương Hương vừa mới nhắc tới không?”
“Còn có lãnh đạo trên thị trấn nữa cơ à, tôi còn chưa nhìn thấy mặt họ bao giờ!”
“Bọn họ muốn tìm Bạch Chỉ?! Sao lại như thế?”
“Trời ơi, nhiều nhân vật lớn như vậy ư, mau mau mau, mau đến đó xem một chút đi!”
……
Tức khắc, đám người vừa mới vây quanh Lý Hương Hương đều tản đi, ai nấy đều vội vã chạy tới nhà Bạch Chỉ.
Chỗ ở của thanh niên trí thức khá gần với nhà Bạch Chỉ, đi từ đầu thôn là có thể đến thẳng nhà của Bạch Chỉ, bọn họ không thể tiến vào, cho nên những người này đều hối hả chạy về hướng có tiếng xe ô tô.
Cửa nhà vốn đang náo nhiệt của Lý Đại Trụ, tức khắc chỉ còn lại vụn pháo đầy đất và đại gia đình nhà họ Lý.
Ngay cả ba anh em nhà họ Lý vừa ở trong sân nghe lén cũng đi ra, vẻ mặt người nào cũng mờ mịt và khϊếp sợ.
Trần Quế Phương duỗi tay giữ chặt lấy Lý Hương Hương, mụ vẫn chưa hoàn hồn: “Khi nãy mẹ vừa nghe lầm đúng không?!”
Sao lại có thể?!
Mấy nhân vật lớn như thế tại sao lại đến tìm Lý Bạch Chỉ chứ?!
“Hay là do Lý Bạch Chỉ đã gây ra chuyện xấu gì không?!” Trần Quế Phương suy đoán.
L*иg ngực Lý Hương Hương vẫn còn kinh hoàng, đột nhiên trong lòng cô ta dâng lên một dự cảm xấu.
“Đi! Chúng ta đến đó xem thử đi!” Trần Quế Phương nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay là ngày đại hỉ của nhà mụ, trừ khi Lý Bạch Chỉ gặp xui xẻo, nếu không mụ sẽ không để yên cho bất cứ một kẻ nào dám cướp đi sự nổi bật này!
Mụ không tin Bạch Chỉ còn có thể gặp được vận may gì nữa!
Lý Hương Hương ngẩn người, lúc này mới cuống quít đi theo, chỉ là trong l*иg ngực vẫn kinh hoàng như cũ, cứ luôn có một dự cảm xấu.
Bao gồm cả ba anh em nhà họ Lý thường ngày không thích ra cửa, anh ba Lý bước đi với vẻ mặt u trầm, còn anh cả Lý mù một con mắt thì đẩy anh tư Lý đi theo sau.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đúng vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vẻ mặt của tất cả mọi người ở thôn Lý gia đều kinh ngạc. Chỉ có Bạch Chỉ, khi nghe thấy tiếng xe ô tô dừng lại, cùng với tiếng ồn ào thanh bên ngoài, động tác trên tay cô hơi chững lại, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên.
Đến rồi à.
--------------------
Hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh đi theo nhóm người của viện trưởng viện khoa học đến đây.
Hiệu trưởng Trương không nghiên cứu sâu về lĩnh vực khoa học, nhưng ngày hôm đó ông ấy vẫn hơi khϊếp sợ khi đọc được “Nửa bức thư” còn lại.
Đúng vậy, nửa bức thư, nửa bức thư này ghép lại với nửa bức thư bên phía viện khoa học bên kia thành một bức thư hoàn chỉnh, toàn bộ bức thư là một bản luận văn, tiêu đề quả thực đã khiến người ta khϊếp sợ —— luận văn về tất cả điểm đột phá trong việc phát triển khoa học kỹ thuật.
Ngay khi hiệu trưởng Trương nhìn thấy tiêu đề, đôi lông mày ông ấy liền nhíu lại.
Nếu đây mà là sinh viên trong trường ông ấy viết, ông ấy sẽ bảo người nọ đến đây ngay lập tức, lại còn tất cả điểm đột phá trong việc phát triển khoa học kỹ thuật? Sao lại có thể suy nghĩ kỳ lạ như vậy, không biết làm đến nơi đến chốn à?!
Nhưng đây lại là nửa bức thư mà viện khoa học yêu cầu ông ấy đi tìm.
Hiệu trưởng cũng mở ra đọc xem, càng đọc lại càng cảm thấy hình như —— bài luận này có vẻ khá thực tế.
Đặc biệt là những chuyên gia ở viện khoa học đó, trông có vẻ nhóm nghiên cứu viên kia rất kích động, càng khiến ông ấy không hiểu ra sao.
Bởi vì bài luận văn này, nhóm chuyên gia của viện khoa học nghỉ tạm ở đại học Bắc Kinh một vài ngày, ai cũng thảo luận về nội dung xoay quanh bài luận văn này, càng thảo luận lại càng kích động hơn.
Ông bạn ở viện khoa học nói với ông ấy rằng, nội dung bên trong bức thư kia vô cùng sâu sắc, có một phần nội dung còn giải thích về động cơ bằng động năng mà bọn họ đang nghiên cứu, khơi gợi cho họ rất nhiều linh cảm.
Nhất định người viết bức thư này là một người vô cùng tài giỏi.