Chương 7-3: Nhà khoa học thập niên 70 (25)

Có thể nói Bạch Chỉ là học sinh có thành tích xuất sắc nhất ở công xã, không ai có thể chối cãi được điều này!

Nhưng mà……

Nếu lúc trước ba đứa con trai nhà họ Lý không đốt giấy báo dự thi của Bạch Chỉ, thì có phải chăng Bạch Chỉ sẽ là người được hưởng phần vinh quang này?

Nhà họ đã hủy hoại cuộc đời của con gái nhà người ta đó!

“Nói bừa cái gì đó! Ai nói con trai nhà tao đốt giấy báo dự thi của con ả đó, theo tao thấy chắc là con ả Lý Bạch Chỉ đó sợ hãi không dám đi thi, cho nên mới tự đốt giấy của mình! Học giỏi cũng chưa chắc là thi đậu, hơn nữa Lý Bạch Chỉ đã bán hết sách rồi, năm sau nó sẽ không đi thi nữa, năm nay nó không đi thi thì liên quan quái gì đến ba đứa con trai nhà tao?!” Trần Quế Phương lớn giọng nói, giọng mụ thé lên nghe chối cả tai.

Đối với Trần Quế Phương, chuyện Lý Hương Hương thi đậu đại học ở thủ đô như một cái một cái bật lửa, lập tức khơi lên sức chiến đấu dũng mãnh của mụ.

Ánh mắt các thôn dân lại thay đổi một lần nữa.

Không xét đến thành tích học tập xuất sắc của Lý Bạch Chỉ, đúng là cô đã bán sách đi thật, trông cũng không giống như có dự định ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi đại học năm sau, vậy nghĩa là cô cũng không thể sánh bằng Lý Hương Hương được.

Các thôn dân không thể vì cô mà đến khiêu chiến với Lý Hương Hương, chỉ là sau này Lý Hương Hương sẽ rời khỏi đây, mà Bạch Chỉ lại có năng lực như vậy, bọn họ cũng sẽ không đứng về phe của Lý Hương Hương.

Trần Quế Phương nói xong, thấy không ai mở miệng nói giúp mình, sắc mặt mụ lập tức hơi xấu đi.

Thế nhưng đứa trẻ mở miệng nói chuyện khi nãy dạo gần đây vô cùng sùng bái Bạch Chỉ, còn tiếp tục nói: “Ai mà không biết chuyện ba người anh trai của Lý Hương Hương đã đốt giấy báo dự thi của Bạch Chỉ chứ, bằng không cũng sẽ không gặp báo ứng……”

“Mày ——”

“Mẹ!” Lúc này Lý Hương Hương bỗng chạy từ trong phòng ra.

Trần Quế Phương lập tức nở nụ cười tươi tắn như hoa: “Hương Hương, sao con lại ra đây? Bên ngoài nắng nóng lắm, con cứ ở bên trong nghỉ ngơi một lát đi.”

Lý Hương Hương lắc đầu, cô ả quét mắt nhìn mọi người, lơ đãng nói: “Mẹ, hôm nay lúc con lên thị trấn, con còn liên lạc được với anh Hâm Thần.”

“Cố Hâm Thần?!” Trần Quế Phương kinh ngạc.

Đó chính là cậu con rể mà mụ nghía trúng, cậu ta là cậu ấm ở thủ đô cơ mà!

Các thôn dân cũng dựng lỗ tai lên, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng tò mò.

—— Hiển nhiên, bọn họ cũng muốn biết câu chuyện sau đó của Lý Hương Hương và cái cậu ấm ở thủ đô kia.

“Hâm Thần nói đợi con đến thủ đô, anh ấy sẽ đưa con đi dạo, anh ấy rất rành đường sá ở thủ đô.” Dừng lại một chút, giọng Lý Hương Hương lại lớn hơn chút nữa, “Hơn nữa, anh Hâm Thần còn thi đậu vào trường đại học Bắc Kinh!”

Đại học Bắc Kinh!

Đó chính là ngôi trường đại học nổi tiếng nhất ở cái thời mà đất nước họ còn chưa hủy đi kỳ thi đại học!

Đương nhiên, cũng có người không biết, hỏi: “Đại học Bắc Kinh? Cũng là một trường đại học tốt ở thủ đô à?”

Lý Hương Hương gật đầu, cô ta không khỏi toát lên vẻ kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, đại học Bắc Kinh là ngôi trường đại học tốt nhất cả nước, cũng là ngôi trường đại học lấy điểm cao nhất trong lần này! Chỉ cần có thể đậu vào ngôi trường đại học này, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, sau này họ đều sẽ trở thành trụ cột nước nhà!”

Lời đánh giá của cô ta đối với ngôi trường này rất cao!

“Chẳng lẽ trường đại học sư phạm ở thủ đô của cháu cũng kém hơn cả trường đại học Bắc Kinh kia ư?”

“Vẫn kém hơn.” Lý Hương Hương lắc đầu, trông cô ta không có chút gì là uể oải, mà ngược lại giọng điệu còn xen lẫn chút kiêu ngạo, “Không phải ai cũng có thể thi đậu vào trường đại học Bắc Kinh đâu, Hâm Thần đã thi đậu rồi, anh ấy nói đợi đến khi cháu lên thủ đô, anh ấy sẽ đưa cháu đến tham quan trường đại học Bắc Kinh.”

Nói đến đây, khuôn mặt cô ta đỏ ửng.

“Ai da, xem ra Hương Hương và cái cậu thiếu gia họ Cố kia sẽ thành đôi rồi đây!”

“Ha ha ha, Quế Phương, con rể nhà cô lợi hại thật, thế mà lại thi đậu vào trường đại học Bắc Kinh, trường đại học tốt nhất cả nước luôn cơ đấy!”

Những lời khen ngợi tức khắc ào ào mà đến.

Đứa trẻ vừa nhắc đến chuyện “Đốt giấy báo dự thi” lập tức bị mẹ mình cho một vố vào đầu, mắng: “Mày đừng có mà ăn nói lung tung, hôm nay là ngày lành của chị Hương Hương, sau này mày cũng phải học tập thật chăm chỉ, tao không trông mong mày đỗ vào trường đại học Bắc Kinh, nhưng mày cũng phải đỗ vào một trường tốt nào đấy!”

Thằng bé lúc ôm đầu còn nói thầm: “Chị Lý Hương Hương không thi đậu, còn chị Bạch Chỉ lại giỏi như vậy, chưa chắc chị ấy không thi đậu đâu.”

Lúc này, không cần Lý Hương Hương mở miệng, Trần Quế Phương đã hất cằm, vẻ mặt tỏ vẻ khinh thường ——

“Lý Bạch Chỉ? Chỉ bằng nó? Xì, lại còn muốn đến đại học Bắc Kinh ư, nó cứ ở đó mà nằm mơ đi, không phải dăm ba con chó con mèo nào cũng đều có thể đậu vào trường đại học Bắc Kinh đâu!”

Mụ vừa dứt lời, bỗng đầu thôn truyền đến mấy tiếng “Bíp bíp——”.

“Tiếng gì vậy?”

“Đó là tiếng của xe ô tô!” Có người kinh ngạc thốt ra tiếng.

Lập tức, những người vốn đang vây quanh Lý Hương Hương đều tản ra một chút, hướng mắt nhìn về phía đầu thôn.

Thế nhưng chỉ khoảng nửa khắc sau, bỗng có một đứa trẻ độ chừng mười mấy tuổi chạy như bay đến, nó vừa chạy vừa kích động hô lên ————

“Hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh và một số chuyên gia, còn có cả lãnh đạo trên thị trấn tới thôn của chúng ta!”

“Bọn họ tới tìm chị Bạch Chỉ!!”