Chương 5-4: Nhà khoa học thập niên 70 (18)

----------------------------

Đêm nay được định sẵn là một đêm không yên ổn.

Nhà Lý Đại Trụ thương lượng với cán bộ trong thôn một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định trả nhà lại cho Lý Xuyên Dân và Bạch Chỉ, sắp xếp cho gia đình Lý Đại Trụ dọn đến chỗ ở của đám thanh niên trí thức trong thôn.

Lúc đầu, điều kiện chỗ ở của thanh niên trí thức trong thôn không tốt lắm, mãi đến khi Cố Hâm Thần đến sống ở thôn này, tiêu tiền gọi người đến tu sửa một lần nữa, hiện giờ chỗ ở kia đã tốt hơn trước rất nhiều.

Hiện tại căn nhà đó đang trống, hơn nữa nhớ đến mối quan hệ giữa Lý Hương Hương và Cố Hâm Thần, đại đội trưởng bèn để nhà họ dọn vào đó ở.

Với một điều kiện, gia đình họ phải trả lại nhà cho hai ông cháu Bạch Chỉ.

Trần Quế Phương còn hơi ngây dại, ba đứa con trai của mụ trở nên như thế này là vì Lý Bạch Chỉ, tại sao lại bắt nhà mụ ta phải nhường căn nhà này?!

Mụ không làm.

“Dựa vào cái gì?! Không ai có thể bắt tao dọn đi!” Trần Quế Phương ngồi bệt xuống đất trước sân nhà ngói xanh.

Còn Lý Đại Trụ lại phảng phất như già đi mười tuổi, cau mày ngồi xổm trong sân hút thuốc.

Đôi mắt của Lý Hương Hương cũng sưng đỏ, thấy vậy liền nói: “Mẹ, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải để các anh dưỡng thương, Lý Bạch Chỉ thay đổi rồi, bây giờ nó bất chấp tất cả, nếu nhà ta không dọn đi thì chắc chắn nó sẽ đến đồn cảnh sát gây rối, bây giờ cô ta đang chiếm lý thật.”

Dừng một chút, trong mắt cô ả toát lên vẻ căm hận: “Không phải chỉ là một căn nhà thôi sao? Chúng ta cứ tạm bố thí cho nó đi, mẹ à, đợi đến khi con có kết quả thi đại học, nhà chúng ta nhất định sẽ mát mày mát mặt với chòm xóm! Đến lúc đó khi con đến học đại học ở thủ đô, con sẽ đến tìm Hâm Thần, nhất định anh ấy sẽ giúp nhà mình. Đến lúc ấy, Lý Bạch Chỉ và Lý Xuyên Dân chỉ là hai ông cháu nông dân nghèo hèn không quyền không thế, chúng ta chỉ cần nhấc chân một cái là nghiền chết bọn họ ngay!”

Cô ả đã “trải đời” sau khi đi theo Cố Hâm Thần, tất nhiên sẽ chướng mắt với nhà cửa trong thôn, cô ta có “Tầm nhìn xa trông rộng”, biết bây giờ việc cần làm là nén cơn giận xuống, đợi đến khi liên lạc được với Hâm Thần, cô ta sẽ lập tức quay về trả thù.

Cả căn nhà đó cũng thế, sau này đợi đến khi cô ta đi ra thế giới bên ngoài, đưa người nhà lên thành phố, căn nhà trong thôn này căn bản không còn quan trọng nữa.

Nghe vậy, cuối cùng Trần Quế Phương cũng nói: “Con gái à, ba thằng anh trai của con ngu ngốc lắm, tụi nó tự biến mình thành dáng vẻ như bây giờ, cuộc sống nhà ta giờ đây chỉ có thể dựa vào con thôi, sau này con nhất định phải báo thù cho ba anh trai của con đó!”

“Mẹ yên tâm đi, sau này Lý Bạch Chỉ chỉ là con ả nông thôn quê mùa, còn con thì là sinh viên, gia đình anh Hâm Thần lại có quyền có thế, đến lúc đó con sẽ khiến cho con ả đó không được chết tử tế!”

“Phải bắt con ả đó quỳ xuống dập đầu van xin nhà ta tha thứ!”

“Đúng vậy.”

“Còn phải đâm mù một con mắt của nó, đánh gãy cả chân lẫn tay nó, mẹ phải bắt ả ta chịu hết mọi đau khổ mà các anh con đã phải trải qua.”

“Tất nhiên rồi, mẹ cố đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi, lúc ấy chuyện nghiền chết con ả đó cũng giống như nghiền chết một con châu chấu mà thôi.”

“Cứ để con ả đó đắc ý thêm mấy ngày nữa đi!”

……

Vì thế, đại gia đình Lý Đại Trụ ôm nỗi uất hận dọn ra khỏi nhà.

Lý Xuyên Dân còn hơi choáng váng, ông cứ đinh ninh rằng đêm nay mình sẽ phải sống trong chuồng bò, chưa bao giờ ông ngờ tới, thế mà ông cháu họ lại có thể lấy lại căn nhà xưa kia của mình.

Đây chính là ước nguyện lớn nhất của ba mẹ Bạch Chỉ khi còn sống!

Nhưng đến khi nhắm mắt xuôi tay họ vẫn không thể thực hiện được ước nguyện này, vẫn tiếp tục sống trong cái chuồng cừu kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại gia đình nhà bên đắc ý sống cuộc sống xuôi chèo mát mái trong chính căn nhà của mình.