Lục Duật càng cảm thấy thiếu niên này rất đáng yêu, so với cháu trai ngốc nhà hắn thú vị nhiều, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cậu.
Cha Mạc cảm thấy Lục Duật xem trọng Ôn Ngôn là chuyện tốt, chuyện hôm nay cũng làm hắn đối với mẹ con Nhan gia cần phải chú ý xem lại, cũng không nói gì nhiều.
Trên đường trở về, phó quan hỏi vị trưởng quan đang ngậm thuốc lá hít mây nhả khói lười biếng ngồi ở ghế sau, “Thượng tướng trông ngài có vẻ rất thích công tử nhà Mạc thượng tướng?”
“Đứa nhỏ đó xác thật rất hợp với tính cách của tôi, thú vị vô cùng, thông minh hơn thằng nhóc Lục Phương Trì kia nhiều.”
Trong đầu Lục Duật hiện lên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, eo nhỏ mông vểnh cùng với âm thanh hơi mang thanh lãnh “Lục thúc” kia làm hắn cảm giác yết hầu có chút khô khan, vật dưới thân cũng có xu thế muốn ngẩng đầu, hắn nhìn nửa người dưới của mình rồi điều chỉnh dáng ngồi của bản thân một chút, giống như lão lưu manh mà cười.
còn Thầm mắng chính mình vài câu: Lục Duật, mày đúng là súc sinh a, đứa nhỏ đó bằng tuổi với cháu trai của mày đó.
Bị thúc thúc của mình phá lệ ghét bỏ Lục Phương Trì lúc này đang ngồi ở quán bar xa hoa truỵ lạc, thay một thân đồng phục ban ngày bằng áo da màu đen càng hiện ra hắn bĩ khí.
Xung quanh hắn vây quanh một đám thiếu niên, trên bàn bãi một đống rượu, tư thế của hắn lười biếng tùy ý dựa vào phía sau, trong miệng ngậm một cây thuốc lá, một tay khác tùy ý thưởng thức một ly rượu, bàn tay của hắn rất to, ly rượu kia ở trong tay hắn giống như là một món đồ chơi nhỏ vậy.
Một tay khác của hắn cầm di động thỉnh thoảng ấn vào một cái tin tức, mỗi lần đều nhanh chóng trả lời, khi tin nhắn của đối phương vừa xuất hiện hắn liền trả lời lại ngay lập tức.
“Ây, Trì ca, cậu xem nữ sinh kia có phải là học sinh trường ta gọi cái gì Nhan… Nhan Tịch đúng không? Lớn lên rất không tệ a! Trách không được nhiều nam sinh thích cô ấy như vậy.”
Lục Phương Trì không ngẩng đầu, tùy ý “Ân” một tiếng.
Không biết đối phương nhắn lại đây nội dung gì chỉ thấy khóe miệng của hắn lộ ra ý cười, sau đó đem điện thoại cất đi.
Hạ Nghi trêu ghẹo nói: “Trì ca, nếu không phải tôi biết cậu và Ôn Ngôn nói chuyện phiếm, còn tưởng là cậu đang nói chuyện với người yêu không? Mà phải nói Ôn Ngôn lớn lên đúng là rất đẹp, so với nữ sinh thì càng xinh đẹp hơn.”
Lục Phương Trì nghe lời này, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ôn Ngôn, xác thật đẹp, làn da cũng trắng nữa.
Hắn không cấm nghĩ đến bộ dáng Ôn Ngôn khi mặc đồ nữ vào, thao, có điểm kí©h thí©ɧ! Hắn xoa nhẹ cái mũi có chút ngứa, nhanh chóng lắc đầu cưỡng chế chính mình đừng nghĩ, đừng để trong chốc lát lại bị chảy máu mũi như vậy thì quá mất mặt rồi.
“Trì ca, cậu xem đám tôn tử kia ngăn đón người đều là người của trường chúng ta, muốn lên không?”
“Còn đùa giỡn nữ sinh của trường học chúng ta? Bọn này đúng là không biết xấu hổ.”
“Trì ca, các huynh đệ cùng lên đi!”
Một đám người ríu rít mắng nhau nhưng Lục Phương Trì lại không lên tiếng, bọn họ cũng không thể đi qua đó.
Lục Phương Trì nhìn qua phía bên kia, là học sinh của trường bọn họ, chẳng qua hắn không quen biết những người đó chỉ có gặp mặt vài lần, hướng bên kia ngẩng đầu. Nguyên một nhóm “Tạch ——” mà di chuyển qua, trực tiếp đấu võ.
Lục Phương Trì liếc mắt qua bên kia, thấy sẽ không thua, hắn đứng dậy lười nhác vươn vai, đá chân Hạ Nghi, “Đi trước đây.”
“Trì ca, sao hôm nay cậu đi sớm như vậy, không giống cậu của ngày thường a.” Hạ Nghi ngạc nhiên, đi theo hắn đến cửa quán bar.
Đôi chân dài của Lục Phương Trì nhếch lên, một thân soái khí bước lên máy xe, vặn chìa khóa, xoay vài vòng chân ga động cơ liền vang lên âm thanh “Ong ong ——”, ánh mắt kiệt ngạo, lộ ra vài phần hoang dã hư hỏng, “Ngồi cùng bàn bảo tôi về nhà ngủ sớm một chút.”
Tiếng gầm rú từ gần đến xa, Hạ Nghi há hốc mồm nhìn theo thì chỉ có thể thấy vạt áo bị gió thổi đến tung bay và cánh tay xa xa giơ lên chào.
“Mẹ nó, kết bạn được với người ngồi cùng bàn thôi mà làm như cưới được môt cô vợ nhỏ không bằng?” Hạ Nghi lắc đầu nhìn theo phía xa con đường đã không thấy bóng xe cùng người, sau đó quay trở về quán bar.
Bên trong đánh nhau đã kết thúc, mấy người bạn học cùng trường kia thì ngồi thành một vòng trong đó có một nữ sinh xinh đẹp thấy hắn lại đây thì tiến lên, “Bạn học, tôi là Nhan Tịch, cảm ơn mọi người đã ra tay giúp đỡ lần này, chuyên môn đến đây muốn nói lời xin lỗi bạn Lục Phương Trì, xin hỏi bạn ấy đi nơi nào?”
Nữ sinh này nói chuyện ôn ôn nhu nhu, lớn lên cũng rất xinh đẹp, vừa thấy chính là hướng về phía Trì ca đến, Hạ Nghi cũng không ngăn cản đào hoa của Trì ca nhà hắn.
“Trì ca có việc nên đi trước, ngày mai cậu có thể tới lớp của chúng tôi nói cảm tạ cậu ấy cũng được!” Nói xong rồi cười, nụ cười mang theo vài phần trêu chọc.
Nhan Tịch biết Lục Phương Trì hay đến đây nên mới chuyên môn ăn cơm ở đây xong sau đó mới tìm cớ mời bạn học cùng tại nhà ra đây chơi, muốn tìm cách chế tạo cơ hội gặp gỡ nên tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngày mai đến lớp gặp Lục Phương Trì.
“Tôi biết rồi, cảm ơn bạn học.” Vẻ mặt Nhan Tịch thẹn thùng.
Bạn học xung quanh một trận ồn ào “U ——”.
“Nhan mỹ nữ cố lên a.”
“Sớm lên làm tẩu tử a.”
Mà ngày hôm sau Nhan Tịch tới tìm Lục Phương Trì lại bị cười nhạo ném một câu, “Đừng cho là tôi không biết cô có tâm tư gì, chiêu này đối với tôi vô dụng, đừng nói là cô, trong trường học này dù là một con chó lưu lạc bị người khác khi dễ tôi cũng sẽ ra tay.”
Ở trước mặt nhiều người như vậy bị vạch trần tâm tư lại còn bị Lục giáo bá so sánh với con chó bị lưu lạc khiến Nhan Tịch cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt ngoài vẫn là làm ra bộ dạng bạch liên hoa, “Bạn Lục, cậu hiểu lầm rồi, tớ…”
Lục Phương Trì nhìn thấy Ôn Ngôn từ văn phòng đi ra nên không rảnh nghe cô ta nói chuyện, cũng không muốn nghe, phiền chán mà liếc mắt cô một cái, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”
Nhan Tịch rốt cuộc giả vờ không nổi nữa, nội tâm oán giận, hai thúc cháu này như thế nào đều không ăn dầu muối a?
Lại vẫn cố tỏ vẻ bị thương mà lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng, trong mắt hàm chứa nước mắt một bộ như sắp rơi xuống, có vài phần giống như tiểu bạch hoa kiên cường, giọng nói mang theo vài phần nức nở nói: “Là tớ quấy rầy bạn Lục, xin lỗi, nhưng tớ vẫn muốn cảm ơn cậu.”
Nói xong còn bày ra dáng vẻ thương tâm cúi đầu rời đi nhưng vẫn không chú ý tới kế ca bên cạnh thấy toàn bộ quá trình.
Ôn Ngôn không thể không cảm thán, người phụ nữ này đúng là có vài phần thủ đoạn, Mạc Thời Duy thật sự rất đơn thuần, đấu không lại cô ta đúng là có thể lý giải.
Đương nhiên, cậu không thể không vì hành động vừa rồi của Lục Phương Trì mà nâng lên ngón cái. Chó ngốc này đúng là vẫn có vài phần thông minh.
Lục Phương Trì cảm giác được từ sau khi Ôn Ngôn từ văn phòng trở về đối hắn rất ít xa cách không như lúc trước, tuy rằng không biết vì lý do gì, nhưng hắn rất vui vẻ vì sự biến hóa này, kế tiếp mấy ngày nay quan hệ của hai người cũng càng ngày càng tốt, thật sự trở thành bộ dáng hai người bạn tốt.
Thịt chính: Giáo bá hiểu lầm em gái là bạn gái, ghen ấn cúc huyệt khai bao ( sân thượng play )
Buổi sáng lúc chưa bắt đầu đi học thì trên hành lang rộn ràng nhốn nháo rất là náo nhiệt.
Mạc Thời Duy kéo cánh tay Ôn Ngôn vẻ mặt điềm mỹ cười, làm nũng nói: “Anh, dẫn em đến trong lớp của anh đi! Được không?”
Ngay sau khi Mạc Thời Duy từ ngoài tỉnh trở về thì lại tiếp tục bay đi nước ngoài chuẩn bị tham kiến trận chung kết của cuộc thi đấu, trong khoảng thời gian này không được gặp mặt Ôn Ngôn, vừa trở về phá lệ dính hắn.