Quyển 1 - Chương 3.1

Ôn Ngôn cười nhạt, tay chạm nhẹ qua mũi cô, “Nếu đây là nguyện vọng của tiểu công chúa thì đương nhiên phải làm theo rồi.” Sau đó mang theo cô đi đến ban cao tam.

“Cưng chiều quá a!”

“Trai tài gái sắc, rất muốn ghép đôi a.”

“Nguyên lai không phải Ôn học bá không cười mà chỉ là tùy người mà thôi.”

Mạc Thời Duy nghe được các bạn học trên hành lang thảo luận, nhỏ giọng hỏi Ôn Ngôn, “Anh trai, bọn họ cũng không biết em là em gái của anh sao?”

Ôn Ngôn lắc đầu.

“Như vậy a, vậy không nói cho bọn họ biết, em giúp anh chắn đào hoa.” Vẻ mặt Mạc Thời Duy kiêu căng giống chỉ tiểu khổng tước.

Ở trên hành lang Hạ Nghi chính mắt thấy một trận đại bát quái, vọt vào phòng học vỗ Lục Phương Trì còn đang chờ để đưa bữa sáng cho bạn nhỏ ngồi cùng bàn.

Trong khoảng thời gian này quan hệ của hai người càng ngày càng tốt, chăn nuôi bạn nhỏ ngồi cùng bàn đã trở thành hứng thú mới của Lục Phương Trì, “Trì ca, Ôn ca và Mạc giáo hoa đang hẹn hò phải không? Hai người còn kéo tay cùng nhau đi a!”

Lục Phương Trì nghe được lời này, có chút chinh lăng, “Cậu nói ai?"

“Ôn ca với Mạc giáo hoa a, hiện tại còn ở trên hành lang đó! Rất nhiều người đều ——” Hạ Nghi còn chưa nói hết câu thì thấy bộ dạng của Lục Phương Trì giống như bị ai cướp vợ vậy, cả người phát ra tức giận bước nhanh ra khỏi phòng học.

“Đã xảy ra chuyện gì, bộ dáng của Trì ca sao giống như bị ai *tái rồi vậy.” Không phải cậu ta thích Mạc giáo hoa rồi đó chứ?”

(*tái: người yêu nɠɵạı ŧìиɧ, bị mọc sừng)

Hạ Nghi có chút sợ hãi Trì ca khi nổi giận, lại không chịu nổi tính tình thích xem náo nhiệt của mình, cuối cùng vẫn lao ra tính toán chạy đến hiện trường nhìn xem.

Kỳ thật hắn rất sợ Ôn đại học bá cùng Trì ca trở mặt thành thù lao vào đánh nhau, hắn nên vào can ngăn, chính là như vậy.

Lục Phương Trì đứng ở trên hành lang, dù cách rất xa nhưng có thể nhìn thấy Ôn Ngôn xoa nhẹ đầu của Mạc Thời Duy làm hắn có cảm giác bị cho đội nón xanh. Tôi chờ cậu cả một buổi sáng để đưa bữa sáng cho cậu, kết quả chờ tới là hình ảnh cậu cùng người khác khanh khanh ta ta."

“Ôn Ngôn!” Học sinh trên hành lang nhìn thấy trên người giáo bá tràn đầy lệ khí, sôi nổi hướng hai bên tránh ra, sợ bị vạ lây cả ao cá.

Ôn Ngôn nhìn Lục Phương Trì nổi giận đùng đùng đi lại đây, có chút ngốc, hôm nay bị làm sao vậy? Gần nhất quan hệ của hai người không phải khá tốt sao?

Mạc Thời Duy mới vừa bước vào phòng học thì nghe được giống như có người muốn tìm anh trai của cô gây chuyện nên cô một bước lao tới che ở trước mặt anh mình, đến ngay cả người trước mặt là giáo bá cũng không sợ, “Lục Phương Trì, cậu muốn làm gì? Muốn tìm anh trai tôi gây phiền toái sao? Đừng tưởng rằng cậu là giáo bá thì tôi sợ cậu.”

Anh trai? Anh Ngôn sao? Lục Phương Trì nghiến răng nghiến lợi, hung tợn gầm nhẹ: “Tránh ra.”

Lông mày của Ôn Ngôn nhảy dựng, rốt cuộc là tình huống gì? Nhìn bộ dáng hung ác của hắn, cậu xoa huyệt Thái Dương, “Lục Phương Trì, cậu nói chuyện với tiểu Duy cho đàng hoàng, rốt cuộc làm sao vậy?”

Lục Phương Trì vừa nghe, lửa giận càng thêm lớn, nói chuyện với hắn thì kêu cả tên lẫn họ, nói chuyện với cô ta thì là tiểu Duy, nói chuyện như thể hắn giống như chày gỗ đang chia rẽ đôi uyên ương mệnh khổ vậy.

Tức chết lão tử! Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, không được, con mẹ nó, căn bản bình tĩnh không được!

Hắn khom lưng khiêng Ôn Ngôn lên liền đi, từng mảnh kinh hô truyền đến, đây là cốt truyện gì vậy? Không phải gần nhất quan hệ của hai người khá tốt sao, vì sao muốn trở mặt thành thù?

“Cậu muốn làm gì? Lục Phương Trì? Thả tôi xuống dưới!” Ôn Ngôn cũng sợ ngây người, một chút mất bình tĩnh, tức muốn hộc máu hô to.

Giọng nói của Lục Phương Trì mang theo tức giận dày đặc, “Không có khả năng!” Ôn Ngôn cùng hắn nói không rõ, cũng không biết thiếu niên trung nhị này lại xảy ra chuyện gì, mặt tức giận đến đỏ bừng. Tên Lục đại giáo bá ấu trĩ này rốt cuộc đang làm cái gì? Nhiều người đang nhìn như vậy, hình tượng học bá cao lãnh của cậu đều mất sạch, mặt trong mặt ngoài đều không còn lại gì.

Lục Phương Trì khiêng Ôn Ngôn bước đi, trên người mang theo vài phần lệ khí, “Ai cũng không được đi theo, Hạ Nghi, giúp hai chúng tôi xin giáo viên nghỉ hôm nay.”

Ôn Ngôn nhìn vẻ mặt lo lắng của Mạc Thời Duy, nhìn cô lắc đầu ý bảo cô không cần lại đây, vạn nhất Lục Phương Trì thật sự ra tay đánh cô thì làm sao bây giờ?

“Được rồi, Trì ca.” Hạ Nghi cảm giác hai người kia khẳng định không thể nào đánh nhau, thường lui tới nếu ai chọc Trì ca thì hiện tại đối phương đã sớm bị hắn đánh ngã, nhưng bây giờ Trì ca của hắn chẳng những không đánh Ôn Ngôn, cũng chỉ là khiêng đi mà thôi, tuy rằng không biết Trì ca muốn làm gì, nhưng căn cứ ngày thường Trì ca sủng Ôn đại học bá như vậy nói không chừng cũng luyến tiếc động thủ, cùng lắm là giáo dục vài câu.

Hạ Nghi rất yên tâm. Hắn nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng muốn đi theo của Mạc Thời Duy, vội vàng ngăn cản cô, “Ai, ai, Mạc giáo hoa, anh trai của cậu không cho cậu đi cho nên ngàn vạn lần cậu không thể đi, nếu Trì ca thật sự tức giận thì không phải là việc đùa giỡn gì đâu.”

Mạc Thời Duy nhỏ xinh cho nên bị dáng người cao lớn của Hạ Nghi cản lại một cái chuẩn, vô luận chạy như thế nào đều bị hắn ngăn lại, mắt thấy Lục Phương Trì khiêng anh cô đi xa đến không thấy được bóng dáng. Cô quả thực rất muốn đánh chết tên chó săn vướng bận này của Lục Phương Trì, “Anh mau tránh ra đừng cản tôi, nếu cậu ta đánh anh trai tôi thì làm sao đây?”

“Ai u, tiểu tổ tông ơi, trong khoảng thời gian này cậu không ở trường học nên không biết…”

Hạ Nghi lưỡi nói xán liên blah blah một đốn phát ra ngoài, đem việc Trì ca của hắn trong khoảng thời gian này đối tốt với Ôn đại học bá như thế nào nói hết ra, lên đến cả việc mỗi ngày chủ động chuẩn bị bữa sáng, nhỏ đến việc mở nắp bình việc gì cũng làm hết.

Mạc Thời Duy hồi tưởng một chút sáng nay anh trai của cô đúng là không ở nhà ăn bữa sáng, lúc này mới nửa tin nửa ngờ, nhưng cô nhìn Lục Phương Trì và Hạ Nghi chó săn của hắn không vừa mắt, việc này tuyệt đối không có khả năng thay đổi.

Cô liếc mắt trừng Hạ Nghi một cái, xoay người vào phòng học.

“Hô —— tiểu tổ tông này thật khó hầu hạ.” Hạ Nghi nhìn Mạc Thời Duy vào phòng học lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Sau khi trở lại phòng học uống một hơi nửa bình nước, nội tâm thâm than: Tiểu cô nương này đúng là không dễ chọc.

Bên kia, Lục Phương Trì đem Ôn Ngôn khiêng đến trên sân thượng mới buông xuống sau đó khoá cửa sân thượng.