Thẩm Miên nghe xong liền đen mặt. Cô thật sự rất muốn đập nát cái hệ thống vô dụng này.
Ưng Thừa Tướng rất tốt tính không thèm so đo với ký chủ nhà nước và cũng rất thức thời phát nhiệm vụ xong liền offline.
Thẩm Miên leo lên giường nằm còn quấn chăn lại không khác gì con sâu bướm còn ở trong kén. Cô thật sự không thích làm nhiệm vụ, không thích mấy thứ rất rối này chút nào. Nhưng cô đưa mắt nhìn vào nhà vệ sinh một lúc liền thở dài rồi ngồi dậy.
Không biết Hà Vận Cẩm sống hay chết rồi nhỉ? Cô chỉ là đang muốn xác định xem cô ta còn sống không thôi. Nhiệm vụ cô sẽ không làm. Ok.
Hà Vận Cẩm không biết tại sao người mình càng lúc càng khó chịu. Cho dù cô có ngâm nước lạnh bao lâu đi nữa. Đầu óc bị bao vây bởi một màn sương trắng dần mất hết lý trí. Hiện tại cô muốn được giải thoát bởi thứ du͙© vọиɠ đang thức tỉnh hơn bao giờ hết.
Hà Vận Cẩm cắn răng cố cho bản thân tỉnh táo lại. Cô không thể có suy nghĩ như vậy. Cô nhất định phải vượt qua được một cách bình an vô sự.
Thẩm Miên ngồi bên cạnh chống cằm nhìn Hà Vận Cẩm cắn môi đến bật máu liền thở dài. Cô đưa tay xoa xoa nguyệt thái dương. Có lẽ nhìn thấy cảnh này trong lòng cô lại nhớ đến những ký ức không vui của trước kia. Nó nhắc nhở cho cô nhớ cô cũng đã từng như vậy.
“Muốn tôi giúp không?” Thẩm Miên khẽ hỏi mặc dù khuôn mặt có chút gợn đòn nhưng đây rõ ràng xuất phát từ tâm chứ không phải vì nhiệm vụ.
Hà Vận Cẩm nghe xong mới phát giác được có người bên cạnh mình. Cô nhìn Thẩm Miên không khác gì nhìn thấy một chiếc phao cứu sinh. Khoé mắt không khỏi trở nên ướŧ áŧ giống như muốn khóc thật to vậy.
Không đợi Hà Vận Cẩm mở miệng Thẩm Miên liền dùng một tay nắm láy cổ áo của Hà Vận Cẩm từ trong bồn tắm kéo cả người cô ấy lên. Hành động thật sự không có chút dịu dàng hay cưng chiều nào nếu nói đúng hơn là thô lỗ một cách quá đáng.
Thẩm Miên kéo Hà Vận Cẩm lên sau đó trực tiếp ép người đối diện vào tường.
“Đều là nữ, tôi đang giúp cô thôi.” Cô nói rồi liền đưa tay xé nát bộ váy ngủ của Hà Vận Cẩm để lộ cảnh xuân đầy nóng bỏng.
Hà Vận Cẩm tuy trúng thuốc nhưng cô biết rõ mình đang làm chuyện gì. Cô cũng biết người trước mặt mình lại là một người khác không phải An Kỳ. Nhưng chuyện này nếu có diễn ra thì trong lòng cô lại tình nguyện đến kỳ lạ. Có phải chăng khi đó cô đã bị người này cuốn hút. Nếu trước kia có người dám mạo phạm cô, cô sẽ cười mà bỏ qua hay sao. Không có đâu, cô là mafia đấy. Nhưng đối với người này cô lại muốn dung túng, muốn thuận theo và còn muốn làm nhiều hơn thế nữa.
Hà Vận Cẩm đang chìm đắm trong mới suy nghĩ phức tạp của bản thân liền cảm nhận được nơi ngã ba đó của mình có kẻ xâm nhập.
Cửa hoa nguyệt bỗng nhiên tê dại. Cô liền bừng tỉnh mở to mắt nhìn người đối diện.
Thẩm Miên cầm lấy tay phải Hà Vận Cẩm đưa xuống hạ thân của chính Hà Vận Cẩm.
“Tự làm đi chứ. Còn đợi tôi dạy nữa sao?”
Thẩm Miên tuy cầm tay của Hà Vận Cẩm dẫn dắt nhưng cô phát hiện hang động này thật nhỏ nha. Như vầy đừng nói đến hai ngón tay đi vào, chỉ sợ một ngón còn khó khăn. Nói gì đến chuyện nơi đó còn chưa đủ ướŧ áŧ.
Hà Vận Cẩm đỏ mặt cúi đầu gục trên vai Thẩm Miên. Cô làm sao có thể có bộ dạng khó coi như vậy trước. Tuy vậy cô vẫn cảm giác được rõ ràng Thẩm Miên đang điều khiển ngón tay của cô ở ngoài cửa động nhỏ khiến nó trở nên muốn được xâm phạm hơn bao giờ hết. Cảm giác ngón tay bản thân đang không nhưng quấy phá khiến bản thân nóng lên, cô không nhịn được mà ưỡn ngực, nâng mông muốn bám chặt vào người Thẩm Miên.
Thẩm Miên: “Cô bám vào tôi như vậy làm gì?”
Ưng Thừa Tướng mà online chắc sẽ la hét lên quá. Ký chủ nhà nó một chút phong tình cũng không hiểu. Đối mặt với cảnh xuân phơi phới tâm không chút dao động cũng thật đáng sợ quá rồi.
Hạ Vận Cẩm giật tay mình lại, tay kia ôm chặt lấy cổ Thẩm Miên không hề có ý định buông.
“An Kỳ, hay là cô giúp tôi đi.” Cô nghĩ rồi, so với việc tự mình chơi mình theo sự dẫn dắt của người khác chi bằng để người đó tự làm còn tốt hơn. Nói gì đến chuyện người này còn là người cô muốn dung túng từ trong tâm nhất.
Cô không hiểu cảm xúc chính xác của mình là gì. Nhưng cô hiểu rõ cô muốn cô ấy.
Thẩm Miên nhìn người thần trí đang mê man trước mặt còn ôm cô chặt cứng liền có chút bất lực. Hiện tại cô thật sự hối hận vì chui vào trong này rồi. Cô thật điên mà. Sao lại muốn giúp Hà Vận Cẩm cơ chứ.
Hà Vận Cẩm hít một hơi thật sâu lấy hết cam đảm nắm lấy tay Thẩm Miên đặt vào nơi cửa động của mình. Bằng giọng điệu kí©ɧ ŧìиɧ nhẹ nhàng nói bên tai Thẩm Miên.
“An Kỳ, tôi muốn…”