Chương 48: Ngoan nào, Omega của anh (2)

…Chương 2…

…______…

Hàn Trạc Thanh vừa về nhà, đã nhìn thấy vị hôn phu Cố Thiên ngồi ở phòng khách nói chuyện với cha mẹ cậu.

“Cha, mẹ, con về rồi.” Hàn Trạc Thanh cười nói.

“Thanh nhi, lại đây ngồi đi.” Mẹ Hàn mỉm cười vẫy tay gọi.

“Dạ, mọi người tiếp tục nói chuyện đi ạ. Con muốn tắm rửa một chút.” Hàn Trạc Thanh mặt lạnh hướng Cố Thiên gật đầu chào có lệ, sau liền quay mặt đi, tiếp tục cười nói với bà.

Cố Thiên: “…”

“Vậy tắm nhanh rồi xuống ăn điểm tâm, hôm nay có bánh dâu con thích nhất đấy.” Mẹ Hàn nhẹ nhàng nói.

Hàn Trạc Thanh: “Dạ, con biết rồi ạ.”

Đợi cậu lên lầu, Cố Thiên bối rối nhìn ba mẹ Hàn: “Hình như Tiểu Thanh đang dỗi con. Có chuyện gì sao ạ?”

“Hửm? Có sao? Hay con làm gì khiến thằng bé giận?” Ba Hàn nói. Bảo bối nhà ông không bao giờ tùy tiện giận người mà không có lí do đâu.

“Con không có làm gì mà…” Cố Thiên cẩn thận nhớ lại xem, bản thân anh đã làm gì khiến cậu không vui.







Buổi tối, sau khi dùng bữa xong. Hàn Trạc Thanh ra ngoài đi dạo tiêu cơm. Đang đi thì Cố Thiên vừa chạy lại chỗ cậu, vừa gọi: “Tiểu Thanh, chờ anh chút.”

“Ửm? Anh chạy ra đây làm gì thế hở?” Hàn Trạc Thanh vẻ mặt khó hiểu.

“Còn không phải muốn ở cạnh em?” Cố Thiên nói, sau đó như nhớ ra việc cần, lại lên tiếng hỏi: “Em đang giận anh sao? Hay anh làm gì có lỗi với em rồi? Em nói đi, anh sẽ sửa mà.”

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Hàn Trạc Thanh cười khẽ, vỗ vai Cố Thiên, hờ hững nói: “Phải rồi, trong thời gian này anh về nhà mà ngủ, không cần đến nhà tôi thường xuyên như vậy đâu. Còn nếu vẫn muốn ở nhà tôi, vậy anh chịu khó ngủ phòng khách nhé.”

Cố Thiên càng lúc càng không hiểu chuyện gì xảy ra: “Hôm nay em rốt cuộc làm sao vậy?”

“Không sao cả. Chỉ là không muốn ở cùng anh.” Hàn Trạc Thanh thẳng thắn nói.

Cố Thiên: “…… Thôi được, hôm nay anh về. Em ngủ ngon.”

“Cảm ơn.” Hàn Trạc Thanh xoay người đi vào nhà, không thèm chúc lại.

Cố Thiên một thân cô đơn đi về nhà, anh thật sự không biết Trạc Thanh làm sao nữa, đột nhiên thờ ơ lạnh nhạt với anh, rõ ràng mấy tháng trước hai người vẫn vui vẻ ngọt ngào mà. Không được, anh phải điều tra một chút, Tiểu Thanh sẽ không vô cớ giận anh đâu.



Sáng hôm sau, Hàn Trạc Thanh lười biếng nằm trong chăn, không chịu dậy. Khâu Việt gõ cửa, sau đó chậm rãi vào phòng, đứng cạnh giường nhỏ giọng gọi: “Cậu chủ, cậu nên dậy, tới giờ đến trường rồi ạ.”

Vẫn không nhúc nhích, một lúc sau mới lười biếng hỏi: “Mấy giờ?”

“Đã 6h45.”

“6h45…” Hàn Trạc Thanh lẩm bẩm, chống tay ngồi dậy: “Sao gọi trễ vậy? Thôi, cậu ra ngoài đi.”

“Vâng.” Khâu Việt cẩn thận đáp, rồi đi ra ngoài.

Sau khi thay đồ xong, Hàn Trạc Thanh xuống nhà. Cậu vừa ra ngoài, đã thấy một chiếc xe màu đen đậu trước cổng, nhìn người đứng dựa vào cửa xe, cậu nhíu nhíu mày: “Sao anh ở đây? Không đi làm à?”

“Anh đưa em đến trường.” Cố Thiên cười cười, mở cửa xe.

“Khâu Việt đưa tôi đi là được rồi, không cần phiền anh đâu.” Hàn Trạc Thanh lắc đầu, chỉ chỉ cậu vệ sĩ phía sau lưng, nhàn nhạt nhìn anh nói.

“Sao có thể phiền? Anh là hôn phu của em đấy, việc đưa em đến trường còn cần đến vệ sĩ riêng sao?” Cố Thiên vô cùng không hài lòng nói: “Lên xe, đừng khiến anh nổi giận.”

Hàn Trạc Thanh cũng không muốn cãi nhau, ngoan ngoãn lên xe. Cố Thiên thấy cậu chịu phối hợp, đóng cửa xe lại, hướng Khâu Việt nói: “Cậu đi riêng đi.”

Khâu Việt không thể làm gì khác ngoài nhận lệnh.

Cố Thiên lái xe đưa cậu đến trường, đến trước cổng, dừng xe, cười nói: “Hôm nay học tốt nhé.”

“Cảm ơn. Chúc anh một ngày tốt lành.” Hàn Trạc Thanh ra khỏi xe, nghiêng đầu nhìn anh nói, sau đó mới đi vào trường.





“A Thanh… Hôm qua là tôi sai, tôi xin lỗi. Nhưng cậu thật sự không suy nghĩ lại sao? Omega cần thiết có Alpha bên người để bảo vệ mà.” Lộ Doãn thấp giọng nói.

Hàn Trạc Thanh ngồi bắt chéo chân, vòng tay trước ngực nghiêng đầu: “Vệ sĩ bên người tôi nhiều lắm.”

“Nhưng bọn họ là Beta, họ sẽ không thể giúp cậu trong kì phát tình mà.” Lộ Doãn kiên trì.

“Lộ Doãn, tôi nghĩ cậu đã phải hiểu từ hôm qua.” Hàn Trạc Thanh đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu cậu còn tiếp tục cùng tôi nói về vấn đề này, thì đừng cùng tôi thân thiết nữa.”

Dứt lời liền đi ra khỏi lớp. Lộ Doãn sắc mặt buồn bã mà ngồi xuống ghế. A, cảm giác hưng phấn khi thổ lộ lớn bao nhiêu, giờ như tảng đá đè nặng trong lòng… Thất tình, quả nhiên chẳng vui vẻ gì.

Khâu Việt mắt thấy cậu ra khỏi lớp, thì vội theo sau, nghiêng đầu hỏi: “Cậu chủ, cậu đi đâu vậy? Tên họ Lộ lại khi dễ cậu sao?”

“Ầy, cậu ta làm sao nỡ khi dễ thiếu gia tôi chứ.” Hàn Trạc Thanh nói: “Sáng giờ còn chưa có ăn cái gì, cậu ở đây thì ăn cùng tôi luôn đi.”

Khâu Việt bối rối: “Không được đâu cậu chủ, như vậy là không phải phép.”

“Ở đây tôi chính là phép tắc.” Hàn Trạc Thanh liếc Khâu Việt một cái: “Thế này đi, cậu giúp tôi lấy, tôi cho cậu một phần, xem như có qua có lại.”

“Việc này…” Khâu Việt vẫn lưỡng lự.

“Đừng cãi lời tôi nữa, mau lấy đi. Nếu không tôi đói chết đấy, mà cậu không ăn thì không bảo vệ tôi được đâu.” Hàn Trạc Thanh đẩy nhẹ Khâu Việt về phía quầy, thúc giục.

…*…

Văn phòng hiệu trưởng.

“Chủ tịch Chu, cảm ơn ngài đã tài trợ cho trường học khoản lớn như vậy.” Hiệu trưởng cười, lễ phép nói.

“Việc nên làm.” Chu Phong Sở bình thản đáp.

“Chủ tịch Chu, ngài cũng học kinh tế chính trị, vậy cuối tuần này, có thể phiền ngài đến giao lưu với các bạn sinh viên không ạ?” Hiệu trưởng cẩn thận lên tiếng hỏi ý kiến.

Thư kí Kim Thần Ân bên cạnh định lên tiếng từ chối thay, lại nghe hắn gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề.”

“A, thật sự tốt quá. Cảm ơn chủ tịch Chu.” Hiệu trưởng vui mừng: “Ngài muốn tham quan trường không ạ, tôi đưa ngài đi tham quan.”

Chu Phong Sở đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Không cần, tôi sẽ tự đi.”

“Vâng, vậy tôi không làm phiền ngài nữa.” Hiệu trưởng mỉm cười đáp lại.

Chu Phong Sở đi dạo xung quanh, Kim Thần Ân bên cạnh hỏi: “Cậu khi nào thì rảnh rỗi trong mấy việc này thế? Bình thường toàn từ chối mà.”

“Lâu lâu thay đổi không khí chút.” Chu Phong Sở nhàn nhạt nói. Sau đó hắn thấy được hai cậu sinh viên đang đi hướng ngược lại, cả hai hình như đang bàn luận việc gì đó, mà trông cậu sinh viên có mái tóc nâu sữa có vẻ bất mãn.

Bộp.

Cậu sinh viên tóc màu nâu sữa không chú ý mà đâm thẳng vào l*иg ngực hắn.

“Au~ Đau quá. Tường gì mà cứng thế.” Hàn Trạc Thanh xoa xoa mũi lầm bầm.

Chu Phong Sở: “……”

“Cậu chủ, cậu không sao chứ?” Khâu Việt kéo cậu lại kiểm tra. Sau đó hướng nam nhân nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, chúng tôi đã không cẩn thận đυ.ng trúng ngài, ngài có bị thương không?”

Hàn Trạc Thanh cảm thấy mũi bớt đau, mới ngẩng đầu, cũng nói xin lỗi: “Tôi mải nói chuyện quá, không có chú ý. Xin lỗi ngài.”

Chu Phong Sở hơi ngây người, nhưng ngay lập tức trở lại dáng vẻ lạnh lùng: “Không sao, lần sau chú ý một chút.”

Thấy nam nhân không có ý định bắt bẻ, cậu cùng Khâu Việt cúi đầu chào rồi rời đi. Tuy đã cách một đoạn, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy cậu nói: “S.Alpha, lần đầu tôi gặp đấy. Tin tức tố mạnh thật.”

“Vâng, tôi cũng nghe nói S.Alpha rất hiếm…” Khâu Việt gật đầu nói.

Kim Thần Ân cũng nghe được, hơi ngạc nhiên: “Chỉ đυ.ng một cái liền nhận ra cậu là S.Alpha, nhưng lại không bị ảnh hưởng chút nào. Tôi xác định cậu ta là Omega mà.”

Trong lòng Chu Phong Sở thật ra cũng có chút ngạc nhiên, một Omega đối một S.Alpha hắn không sinh ra phản ứng mạnh như các Omega khác.

“Này, cậu có hứng thú với Omega đó không? Tôi là tôi chú ý đến cậu vệ sĩ bên cạnh tiểu Omega đó đấy. Hình như là Beta, có vẻ săn sóc đáng yêu.” Alpha Kim Thần Ân bày ra vẻ mặt hứng thú nói: “Cuối tuần cho tôi đi cùng được không? Tôi muốn gặp cậu ấy.”

Chu Phong Sở liếc anh ta một cái: “Xem ra công việc tôi giao cho cậu còn ít quá, còn tâm trạng đi tán tỉnh cơ đấy.”

“Chủ tịch Chu của tôi ơi, ngài bao dung độ lượng một chút được không? Tôi và ngài đều đã 25, còn không có lấy một người yêu. Ngài không muốn, nhưng tôi muốn a.”

…_________…

…Cảm ơn đã ủng hộ…