…Chương 3…
…_____…
Sau khi dùng bữa xong, ba người ra phòng khách ngồi. Nhã An Linh ngồi bên cạnh, nói nhỏ bên tai Huỳnh Thiên Vũ: “Thiên Vũ, chúng ta trở về đi, được không?”
“Về sao…?” Huỳnh Thiên Vũ lẩm bẩm.
Trong khi hai người đang suy tính. Lục Đường lúc này lại lên tiếng: “Các ngươi muốn về sao? Nhưng mà trời tối rồi mà, ra ngoài nguy hiểm lắm đó, hay các ngươi ở lại ngủ đỡ đêm nay đi.”
Nghe cậu nói vậy, hai người liền nhìn ra ngoài cửa sổ, thì quả thật trời đã tối đen. Ở đây là đường núi, nếu về đúng là rất nguy hiểm. Hai người trầm mặc, sau đó Nhã An Linh nói: “Vậy… Tối nay phiền cậu rồi.”
Lục Đường cười nói: “Hì, không có gì nè. Dù sao có người trong nhà vẫn vui hơn là khi ở một mình mà.”
Nhã An Linh ngạc nhiên: “Cậu ở một mình sao? Vậy cậu có thấy ma xuất hiện như mọi người đồn thổi không?”
“Hở? Ma? Có sao?”
“Ừm, ừm.” Nhã An Linh gật gật đầu, ánh mắt tò mò.
Lục Đường chậm rãi nói: “Không có ma đâu, đó là ta bày trò đuổi trộm thôi, họ toàn đến nhà ta tùy tiện lấy đồ.”
Nhã An Linh có chút thất vọng: “Vậy là không có ma sao? Đúng là không nên tin lời đồn mà.”
Lục Đường ngáp một cái, dụi dụi mắt: “Ta muốn ngủ rồi, các ngươi cũng ngủ sớm đi, phòng thì cứ tùy tiện chọn.”
Đợi cậu lên lầu, Nhã An Linh nhìn Huỳnh Thiên Vũ nói: “Em, em ngủ với anh nha?”
“Ngủ riêng đi. Trước giờ vẫn thế mà. Tôi không quen cùng người khác.” Huỳnh Thiên Vũ lập tức từ chối.
“Em không phải người khác! Em là hôn thê của anh mà.” Nhã An Linh phản bác.
“Đó chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi. Tôi và cô cũng không yêu thích gì nhau, làm vậy chẳng phải để hai bên gia đình không bận tâm sao!”
Em thích anh mà…
Nhã An Linh mím môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà em sợ…”
Huỳnh Thiên Vũ muốn nổi điên: “Nếu sợ thì ngay từ đầu đừng đến!”
“Nh… Nhưng…”
“Các ngươi không ngủ sao? Trễ lắm rồi đó.” Lục Đường đột ngột lên tiếng, làm hai người giật mình.
Nhã An Linh run giọng: “Cậu, cậu không phải đã lên lầu rồi sao?”
Lục Đường lơ mơ gật gật đầu: “Đã lên, nhưng mà các người ồn quá nên…”
“A, thật sự xin lỗi.…” Nhã An Linh áy náy nói. Sau đó quay sang Huỳnh Thiên Vũ, nắm lấy tay hắn kéo đi: “Thiên Vũ, chúng ta lên lầu đi…”
Huỳnh Thiên Vũ: “……”
Lục Đường đứng dưới lầu, nhìn bóng dáng hai người khuất dần, khẽ nghiêng đầu.
…*…
Tích— Tắc—Tích— Tắc—
Tiếng kim đồng hồ chậm rãi xoay vòng. Khi chiếc đồng hồ chỉ vào thời điểm lúc 3.00 am.
Trong một căn phòng tầng ba, Nhã An Linh đang ngủ say, đột ngột cảm giác được chân mình bị kéo!
“Ah!” Cô vội vàng bật dậy, nhìn xung quanh.
Huỳnh Thiên Vũ nằm bên cạnh, nghe cô đột nhiên la lên, cũng tỉnh ngủ, ngồi dậy nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em, em cảm giác mình vừa bị kéo chân…” Sắc mặt Nhã An Linh có hơi hoảng.
Huỳnh Thiên Vũ đưa tay nhéo nhéo mi tâm: “Có lẽ cô bị chuột rút đi?”
“Chuột rút?!” Nhã An Linh ngây người, lập tức kéo chăn ra, chân cô hiện tại đúng là tê rần, còn có chút đau. Cô cúi đầu ngượng ngùng nói: “Xin, xin lỗi…”
Huỳnh Thiên Vũ nâng chân cô lên, nhẹ nhàng xoa bóp, qua một lúc, nhìn cô hỏi: “Ổn chưa?”
Nhã An Linh nhìn hắn, trong lòng rung động, khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh…”
Huỳnh Thiên Vũ đặt chân cô xuống, đứng lên: “Ngủ tiếp đi, sáng mai phải trở về sớm, tôi còn có bản hợp đồng quan trọng.”
“Anh ra ngoài sao?”
“Tôi hút thuốc.”
“… Cho em theo với.”
Huỳnh Thiên Vũ không đáp, xoay người đi ra ngoài. Nhã An Linh cũng vội đứng lên, đi theo. Hai người cất bước trên dãy hành lang dài, nhưng đi hoài mà vẫn không thấy đường xuống, cả hai người nhíu mày khó hiểu.
Nhã An Linh: “Lạ quá… Hôm qua hành lang này đâu có dài như vậy.”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại dưới lầu vang lên.
Renggg— Renggg—
Tiếng chuông còn chưa dứt, ngoài trời đột nhiên "Đùng! ’ một tiếng, loé sáng cả lâu đài, theo sau là khung ảnh phác hoạ phía sau hai người họ rơi xuống, vỡ nát. Rồi ‘Rào’ một cái, mưa như trút nước.
Nhã An Linh bị doạ cho giật nảy cả người: “S… Sao đột nhiên mưa lại lớn như vậy?”
Huỳnh Thiên Vũ trầm mặc, lại nói: “Trước tiên phải tìm đường xuống dưới đã.”
Cô “Ừm” một tiếng, rồi nắm chặt lấy cánh tay hắn, đi sát bên cạnh.
Hai người đi lại một lúc, vẫn không có thể xuống lầu, ngược lại cứ như dậm chân tại chỗ vậy. Sau đó, lại nghe tiếng khóc thút thít. Hắn quay qua nhìn cô hỏi: “Cô có nghe thấy tiếng khóc không?”
Nhã An Linh gật gật đầu: “Có. Hình như là căn phòng gần đây.”
“Qua đó xem đi.”
Cô nắm lấy tay hắn: “Nhưng…”
“Vậy cô ở đây đợi, tôi qua đó xem thử.”
“Em, em sẽ đi cùng…” Cô còn lâu mới chịu ở một mình, cô bắt đầu cảm thấy sợ rồi. Ai biết được ở một mình sẽ gặp phải thứ gì.
Bọn họ đứng trước căn phòng phát ra tiếng khóc, khẽ đẩy cửa vào. Vừa vào, họ liền thấy được Lục Đường đang ôm chặt một con gấu bông, gục đầu trong góc tường khóc.
Huỳnh Thiên Vũ chậm rãi bước lại, ngồi xổm xuống, nhẹ sờ đầu cậu: “Em sao vậy?”
Lục Đường ngẩng đầu, nước mắt rơi lã chã: “Hức hức… Vũ ca, sấm lớn quá, mưa cũng lớn nữa… Ta sợ!”
Huỳnh Thiên Vũ nhìn Lục Đường khóc, cũng không biết phải làm sao, đành nói: “Ngoan, có tôi ở đây, không cần sợ.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt cho cậu, nhưng vừa chạm vào, hắn liền muốn thu tay.
Lạnh quá! Con người sẽ có nhiệt độ này sao?!
“Khụ, khụ…” Lục Đường che miệng ho khan.
Huỳnh Thiên Vũ: “……” Cảm sao? Nếu vậy, nhiệt độ này cũng là bình thường đi?
Nhưng mà hắn suy nghĩ cũng không lâu lắm, chỉ cảm thấy cả ba vẫn là xuống lầu trước, mọi thứ tính sau. Nghĩ vậy, hắn liền bế cậu lên, nhìn cô nói: “Cậu ấy sốt rồi, chúng ta cần phải xuống dưới lầu, sau đó tìm thuốc cho cậu ấy nữa.”
Nhã An Linh: “Nhưng mà bên ngoài…”
Huỳnh Thiên Vũ: “Cứ ra ngoài một lần nữa xem sao.”
Họ một lần nữa ra ngoài, nhưng lần này thì dãy hành lang lại vô cùng bình thường. Hai người liền rơi vào trầm mặc.
Lục Đường ôm cổ hắn, dụi dụi, nhỏ giọng hỏi: “Hai người làm sao vậy?”
“Không có gì, đi thôi!” Huỳnh Thiên Vũ đáp.
Sau khi xuống lầu, hắn đặt cậu ngồi trên sofa, sau đó thì đi vào nhà ăn tìm thuốc. Lục Đường ngồi co ro trên ghế. Lúc này, Nhã An Linh đưa cho cậu một cái chăn, lên tiếng: “Lục Đường, cậu cũng biết sự việc kì lạ trong lâu đài này đúng không?!”
Nghe vậy, Lục Đường ngơ ngác nhìn cô: “Kì lạ gì cơ…?”
“Cậu…!” Nhã An Linh còn chưa kịp nói tiếp, thì bị tiếng động trong nhà ăn là giật mình, vội chạy vào xem.
Vừa đến trước cửa nhà ăn, đã nhìn thấy Huỳnh Thiên Vũ nằm trên vũng máu, mà xuyên qua mi tâm hắn là con dao dài dùng để cắt bánh.
Nhã An Linh sắc mặt trắng bệt hét lớn: " Thiên Vũ!!!"
…_____…
…Cảm ơn đã ủng hộ…