Chương 2: Cho ta sờ sờ ngươi chút nha (2)

…Chương 2…

…______…

Lục Đường rời đi không lâu, rất nhanh liền đã quay lại. Trên tay bưng một khay nước, tiến về phía Huỳnh Thiên Vũ: “Nhà ta chỉ có nước lọc thôi, ngươi dùng tạm nhé.”

“Không sao, cảm ơn. Cậu tên gì?”

Lục Đường vui vẻ trả lời: “Ta là Lục Đường, 17 tuổi. Còn ngươi?”

Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ. Hắn nghĩ một chút rồi nói: “Huỳnh Thiên Vũ, 27 tuổi.”

“Tên ngươi đẹp lắm đó.” Lục Đường cười nói: “Phải rồi, Vũ ca… À, ta gọi ngươi là Vũ ca có được không?”

Huỳnh Thiên Vũ gật đầu: “Được.”

“Vũ ca, ngươi có thể hay không nói nhiều hơn? Đã rất lâu không ai đến chơi với ta rồi, dù có đến, nhưng họ luôn xem ta không tồn tại. Lúc trước rõ ràng họ không có như vậy…” Lục Đường run giọng, buồn bã nói.

Huỳnh Thiên Vũ: “.……”

“Hì, ta nói vậy thôi, ngươi đừng để ý. Sao ngươi đến đây vậy?” Lục Đường cười hỏi.

Đứa nhỏ này khi cười lên, lại càng đẹp hơn. Huỳnh Thiên Vũ nhìn cậu, sau đó chậm rãi nói: “Bạn tôi muốn đến đây tham quan, nên bảo tôi đi cùng.”

Lục Đường bày ra vẻ mặt tò mò: “Bạn ngươi? Vậy có phải là cô gái la hét chạy loạn ban nãy không?”

“La hét chạy loạn?” Huỳnh Thiên Vũ nghe xong liền thấy khó hiểu.

Lục Đường gật đầu: “Ưm, ban nãy ta ra ngoài lấy nước cho ngươi thì vô tình gặp cô ấy, ta định hỏi thì cô ấy đã la lên rồi chạy mất. Cô ấy sẽ không đi lạc đi?”

“Bé, em lại gần một chút.”

Lục Đường ngoan ngoãn đi lại: “Ngươi không lo cho cô gái kia sao? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”

Huỳnh Thiên Vũ hắn chỉ cảm thấy đứa nhỏ trước mặt này nói quá nhiều. Bất quá hắn cũng không hiểu sao chính mình lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại càng muốn thân cận hơn: “Hửm, vậy bé nói xem, vì sao lại nói ‘Lỡ như xảy ra chuyện’?”

Lục Đường ngây ngẩn, sau đó lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nữa, chỉ là nghĩ vậy thôi à.”

“Không nên quá quan tâm người khác như vậy, có biết không?” Huỳnh Thiên Vũ nói, lại nhìn đầu tóc rối loạn của Lục Đường, trong lòng nổi lên cảm giác muốn xoa một chút. Tuy vậy, hắn đã thật sự đưa tay xoa xoa mái tóc kia.

Ơ? Lục Đường ngây ngẩn.

Huỳnh Thiên Vũ: “… Xin lỗi.”

“À, không sao ạ, đã rất lâu ta không có cảm nhận qua được người khác sờ đầu.” Lục Đường đỏ mặt, ngại ngùng nói.

Dễ thương thật!

Lúc này tiếng hệ thống 077 vang lên:【Hảo cảm đối tượng công lược hiện tại là 15. Xin ngài tiếp tục cố gắng】

Lục Đường: “Xin lỗi, ta sống một mình, mà nhà này lại rất lớn… Nên ta không có dọn dẹp, ngươi đừng trách nha.”

“Không sao. Người nhà em đâu? Sao lại ở một mình?” Huỳnh Thiên Vũ nhẹ nhàng hỏi.

Khi nhỏ, Huỳnh Thiên Vũ từng được nghe ông kể, lâu đài này được xây dựng từ 700 năm trước. Là nơi ở của hoàng tộc, nhưng mà không hiểu sao thông tin về hoàng tộc này vô cùng ít ỏi, căn bản không điều tra được gì. Lâu đài này chính vì đã rất lâu rồi, nhưng lại không có dấu hiệu mục nát. Đó cũng là lý do làm con người tò mò mà đến đây, đương nhiên cũng có những người vì tiền mà đến lấy những bảo vật. Chẳng qua, chỉ có số ít là có thể ra, nhưng họ không dám bén mảng đến nữa. Còn lại có đi mà không trở lại. Dần dần, người ta đặt cho nơi này là “Lâu đài cổ mộ”.

Hiện tại đứa nhỏ trước mắt nói là sống ở đây. Vậy là sống nhờ sao?

Lục Đường cúi thấp đầu, vừa nhẹ lắc đầu vừa nhỏ giọng nói: “Người nhà…? Ta không có.”

Huỳnh Thiên Vũ có điểm áy náy: “Xin lỗi, tôi… Khiến bé buồn sao?”

Lục Đường ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười nói: “Không có… Chúng ta đi tìm bạn ngươi đi.”

Huỳnh Thiên Vũ gật nhẹ đầu: “Được.”

…*…

Nhã An Linh trốn vào một căn phòng, ôm đầu vừa run rẩy, vừa lẩm bẩm: “Người, người khi nãy là ai…? Còn, lại còn có sừng và đuôi…”

Lúc này, chiếc ghế gỗ dạng nằm được đặt trong góc phòng bắt đầu chuyển động…

Cót— Két— Cót— Két—

Nhã An Linh bật khóc nức nở: “Thiên Vũ… Hức huhu… Thiên Vũ, anh ở đâu vậy…”

Tiếng chuông điện thoại bàn rung lên, vang vọng khắp phòng

Rengg— Rengg—

Nhã An Linh bịt chặt tai, nhắm chặt mắt hét lên: “Dừng lại… Làm ơn dừng lại đi maaà…!”

“Cô hét cái gì vậy?”

Nhã An Linh vẫn khóc.

“Này!”

Nhã An Linh giật mình, ngẩng đầu nhìn lên: “Th… Thiên Vũ?! Đúng là anh rồi…”

“Hức oa~” Cô ôm chạy lại, ôm chặt lấy hắn, nức nở khóc lớn.

Huỳnh Thiên Vũ hơi nhăn mày: “Cô khóc cái gì? Không phải chính mình đòi đến đây sao? Hiện tại mới lạc chút đã khóc inh ỏi lên rồi.”

Lục Đường đứng bên cạnh, nghiêng đầu nở nụ cười thơ ngây, tò mò hỏi: “Đây là bạn gái ngươi sao? Rất xinh đẹp.”

Huỳnh Thiên Vũ thấp giọng: “Không phải.”

Nhã An Linh vừa nghe giọng nói khác, ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn sang: “Cậu là ai?”

Lục Đường cười đáp: “Ta là chủ nơi này.”

Vừa nghe vậy, Nhã An Linh lập tức nói: “Nói dối, nơi này rõ ràng đã bị bỏ hoang từ rất lâu!”

Lục Đường nhíu mày không vui: “Tiểu thư, chú ý lời nói của ngươi, ở trước mặt ta, không được ăn nói lung tung.”

Nhã An Linh cũng biết bản thân không đúng, nhỏ giọng nói: “Xin, xin lỗi…”

Lục Đường mỉm cười nói: “Được rồi, các ngươi đói bụng không? Ta dẫn các ngươi đến nhà ăn nha?”

“Được…” Vừa dứt lời, Nhã An Linh liền cảm thấy xấu hổ. Ban nãy còn không nói phải trái với người ta, hiện tại người ta vừa mời liền lập tức đồng ý. Đây không phải là tác phong của một tiểu thư, cô cần thiết chỉnh đốn tác phong chính mình.

Ba người nhanh chóng đến nhà ăn. Nhà ăn này, ngược lại lại sạch sẽ hơn so với bên ngoài.

“Hai người ngồi đi, tôi nấu cho.” Huỳnh Thiên Vũ trầm thấp nói.

“Thiên Vũ, anh biết nấu ăn sao?!” Nhã An Linh ngạc nhiên.

“Hỏi nhiều quá đấy.” Huỳnh Thiên Vũ nóng nảy mắng.

Nhã An Linh mím môi: “Em chỉ là thắc mắc…”

Từ lúc về chung nhà với hắn, hắn chưa bao giờ cùng cô ăn một bữa cơm, chỉ khi ba mẹ đến, hắn mới miễn cưỡng ngồi cùng, nói gì đến việc vào bếp nấu ăn… Hiện tại lại chủ động như vậy, là vì thiếu niên trước mặt sao? Hay là nhất thời hứng thú?

“Bé con, thức ăn có sẵn trong tủ sao?” Huỳnh Thiên Vũ lấy ra chén đũa, xếp lên bàn, nhìn cậu hỏi.

Lục Đường gật đầu, lon ton đi lại đáp: “Vâng, để ta lấy giúp ngươi.”

Đừng hỏi tại sao trong tay Lục Đường lại có mấy thứ này, đương nhiên là cậu đã trao đổi với hệ thống trước đó rồi. Còn tại sao nhà ăn lại sạng sẽ? Đơn giản là chiêu trò của loài quỷ, dùng để che mắt loài người mà thôi.

Thiên Vũ hình như khá yêu thích thiếu niên này, mình là hôn thê của anh ấy, còn không có được gọi thân mật như vậy. Ghen tị thật…

Đợi đến khi Lục Đường trở lại bàn ăn, cô mới lên tiếng: “Tôi là Nhã An Linh, 24 tuổi. Cậu tên gì?”

“Ta là Lục Đường.”

“Lục Đường sao? Có chút trùng hợp nhỉ…?” Nhã An Linh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lục Đường nghiêng đầu: “Có gì sao?”

Nhã An Linh mỉm cười: “Không có gì, vì tên cậu giống với vị tiểu vương tử đã đột ngột mất tích nhiều năm. Nên tôi có chút cảm thán.”

“Ồ, ta cũng từng nghe qua. Cô cảm thấy tiểu vương tử đó là người thế nào?” Lục Đường cười hỏi.

Nhã An Linh nghĩ một chút liền đáp: “Có lẽ là một đứa nhỏ ngoan ngoãn đi? Nghe nói y rất được cưng chiều. Theo tôi tìm hiểu, hoàng tộc thời ấy sẽ không coi trọng những đứa trẻ ngỗ nghịch đâu. Đáng tiếc là y lại đột nhiên mất tích, cũng vì điều này mà hoàng tộc họ Lục khi ấy lung lay. Tôi chỉ cảm thấy y chết như vậy thật không công bằng.”

“Làm sao ngươi biết tiểu vương tử đó chết không công bằng?” Lục Đường nhíu mày hỏi.

Nhã An Linh nghe vậy, ngây ngẩn cả người. Đúng rồi, sao cô lại nói vậy nhỉ? Nhã An Linh rơi vào bối rối, chỉ có thể qua loa nói: “Tôi cũng không biết tại sao lại nói thế, chỉ là nghĩ sao nói vậy thôi. Còn cậu, cậu nghĩ sao?”

“Ta sao? Không có cảm giác.” Lục Đường nhàn nhạt nói.

Lúc này, Huỳnh Thiên Vũ đem thức ăn lên, lạnh nhạt nói: “Đừng nói chuyện nữa, ăn chút đi.”

“Vũ ca, ngươi cũng lại đây cùng ăn đi.” Lục Đường vui vẻ nói.

Huỳnh Thiên Vũ “Ân” một tiếng, sau đó đi lại ngồi cạnh cậu.

【Tiểu Thống: Hảo cảm Hùynh Thiên Vũ +15, hảo cảm hiện tại 30.】

Lục Đường chỉ gắp hai, ba miếng thì dừng lại. Cậu là quỷ mà, có biết đói là gì đâu.

“Không hợp khẩu vị của bé sao?” Huỳnh Thiên Vũ nhẹ giọng hỏi. Tay nghề hắn không cao, nhưng ít nhất cũng có thể miễn cưỡng nuốt trôi. Nhưng mà hình như đứa nhỏ này không thích… Cái này thật sự làm hắn cảm thấy lúng túng.

Lục Đường lắc đầu: “Không phải đâu, ngươi nấu ngon lắm. Tại ta không cảm thấy đói.”

Huỳnh Thiên Vũ nghe xong, cảm thấy rất không hài lòng. Đứa nhỏ này ăn quá ít, gần cả một ngày rồi mà chỉ ăn có ba miếng cơm nhỏ, làm sao đủ chất?! Hắn gắp cho cậu thêm một phần thức ăn: “Cố ăn thêm một chút đi.”

“Nhưng…” Lục Đường cậu thật sự không muốn ăn mà.

“Thiên Vũ, anh gắp cho em được không?” Nhã An Linh lên tiếng.

Huỳnh Thiên Vũ hơi trầm mặc, nhưng sau đó cũng gắp cho cô.

Nhã An Linh: “……” Thiên Vũ quả thực là rất để tâm đến thiếu niên này.

…_____…

…Cảm ơn đã ủng hộ…