Chương 209: Các anh, vì sao ai cũng muốn khi dễ ta...? (10)

…Chương 10…

…_________…

Mễ Nghiêm Hải nựng nựng má Lục Đường, sau đó lại tỏ vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra nhiệt độ trên trán Lục Đường: “Bảo bối, nên ngủ thêm một chút. Em vẫn chưa hạ sốt.”

Lục Đường đột ngột bị xoay chuyển đề tài, ngơ ngác tự sờ trán chính mình xem thử, vẻ mặt mịt mờ: “Hình như đâu có đâu…?”

Mễ Nghiêm Hải đem cậu ấn trở lại giường: “Em không nhận ra là lẽ đương nhiên, cả cơ thể em đều nóng bừng kia kìa.”

Mễ Nghiêm Hải không hẳn là nói dối, Lục Đường có dấu hiệu phát sốt trở lại. Nhưng cũng còn có một lý do khác mà anh không muốn thừa nhận, vì vậy chỉ có thể đánh trống lảng trước.

“Nhưng…”

Lục Đường còn chưa nói, Mễ Nghiêm Hải đã lên tiếng vỗ về: “Đường Đường ngoan, ngủ một lát đi. Chuyện khác để ngày mai nói, nha?”

“… Ừm.” Lục Đường thấy Mễ Nghiêm Hải có ý tránh né việc nói chuyện với mình, vì vậy mà cậu cũng không nói thêm gì nữa.

Qua một lúc, Lục Đường đột nhiên nhớ ra một việc bản thân vừa quên khuấy đi mất. Cậu kéo kéo góc áo Mễ Nghiêm Hải: “Anh ơi.”

“…” Mễ Nghiêm Hải hơi khựng lại. Anh có chút hốt hoảng, đừng nói bảo bối nhà anh vẫn còn kiên trì với việc làm top nhé? Trong lòng Mễ Nghiêm Hải buồn bực, vì vậy mà giọng cũng khàn khàn không vui: “Sao vậy?”

Lục Đường không hiểu tại sao Mễ Nghiêm Hải đột nhiên không vui, nhưng cậu vẫn nói: “Em khát nước. Anh có thể lấy giúp em không?”

A? Thì ra em ấy khát nước sao, làm mình tưởng rằng… Mễ Nghiêm Hải thở nhẹ ra, quay lại mỉm cười với Lục Đường: “Xin lỗi, anh không phải cố ý nóng giận với em. Em khát đúng không? Chờ anh một chút.”

Mễ Nghiêm Hải đi lấy nước rất nhanh đã quay lại. Anh biết rõ Lục Đường rất ít uống nước, ngay cả máu nóng cũng không chịu uống. Vì vậy mà hiện tại anh lấy cho cậu một cốc nước ấm lớn, trực tiếp giám sát cậu uống: “Uống chậm thôi, nhưng phải uống nhiều một chút, nước ấm giải cảm rất tốt.”

Lục Đường cũng không nói gì, ngoan ngoãn cầm cốc uống. Nhưng cậu vẫn chỉ uống một lượng vừa đủ, không uống nhiều hơn.

“Uống thêm đi.” Mễ Nghiêm Hải nói.

Lục Đường từ chối: “Buổi tối không thể uống nhiều.”

Mễ Nghiêm Hải thấy Lục Đường nói cũng đúng, vì vậy không ép nữa, chỉnh lại chăn gối cho cậu: “Ngủ ngon, bảo bối.”

Lục Đường sau khi uống nước cũng cảm thấy rất buồn ngủ, vì vậy mà liền nhắm mắt, nhỏ giọng nỉ non: “Ừm, anh ngủ ngon…”

Chờ đến khi nhịp thở Lục Đường đều đều, Mễ Nghiêm Hải mới cẩn thận vén chăn, bắt đầu thoa thuốc cho cậu.

Sau khi thoa xong, Mễ Nghiêm Hải liền nằm xuống bên cạnh, ôm Lục Đường vào lòng.

Lúc Mễ Nghiêm Thành đến phòng Lục Đường, thì đã là hơn nửa đêm. Vào phòng mới thấy hai thân ảnh ôm nhau ngủ, không, chỉ có Mễ Nghiêm Hải xem Lục Đường là gối ôm mà ôm ngủ mới đúng.

Mễ Nghiêm Hải ngủ không sâu, nghe động thì khẽ mở mắt, thấy là Mễ Nghiêm Thành thì âm thầm ra hiệu: Ngủ cùng không?

Mễ Nghiêm Thành khẽ nhướng mày, gật đầu một cái, sau đó cũng trèo lên giường nằm xuống bên còn lại.

Hôm sau, Lục Đường bị hun nóng mà tỉnh dậy. Phát hiện bản thân đang bị kẹp giữa bởi hai anh em Nghiêm Thành và Nghiêm Hải.

Lục Đường muốn ngồi dậy, nhưng khi nhìn lén qua thấy sắc mặt hai người đều có vẻ rất mệt mỏi, lại không nỡ đánh thức hai anh, nên cậu cũng chịu khó nằm im luôn.

Lục Đường nhìn trần nhà một lúc lâu, trong vô thức lại chìm vào giấc ngủ.

Đợi cậu một lần nữa tỉnh lại, đã là gần trưa. Lục Đường mơ màng ngồi trên giường một lúc cho đến khi tỉnh táo hẳn, mới bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Ở dưới nhà, bốn người nam nhân ở bốn chỗ khác nhau, mỗi người đều đang làm việc riêng.

Đột nhiên Chúc Diêu Đằng lên tiếng: “Chúng ta hợp tác đi.”

Ba người: ?

Mễ Nghiêm Thành: “Hợp tác cái gì?”

“Tôi muốn kết khế ước với Tiểu Lục.” Chúc Diêu Đằng nói: “Chính là khế ước bạn đời.”

Hai anh em Mễ gia: “Không thể!”

Chúc Diêu Đằng nghiêng đầu: “Vì sao?”

“Em ấy ở cùng chúng tôi là đủ, không cần kết thêm người khác.” Nghiêm Hải đen mặt nói.

Chúc Diêu Đằng không đồng tình nói: “Tôi đồng ý với việc chúng ta bây giờ là những cá thể riêng, nhưng không thể tính là ‘người khác’.”

Lần này không chỉ có hai anh em Mễ gia, mà cả Dụ Ngự An cũng nhíu mày khó hiểu.

Dụ Ngự An: “Có ý gì?”

Chúc Diêu Đằng đứng dậy: “Tôi cũng không thể giải thích được. Nhưng tôi có thể khẳng định, giữa chúng ta có sự đồng nhất.”

Mễ Nghiêm Hải nhíu nhíu mày: “Tính luôn việc chúng ta là một giống như lời anh vừa nói, nhưng bây giờ chúng ta chính là những cá thể riêng biệt, tất nhiên cũng sẽ nảy sinh sự chiếm hữu riêng biệt.”

Không ai có thể chấp nhận bản thân cùng người khác có chung một người vợ cả. Mặc kệ lời nói của Chúc Diêu Đằng có thật hay không, nhưng anh không hề muốn Lục Đường sẽ kết thêm bạn đời.

Dụ Ngự An từ ban đầu đã để ý đến Lục Đường, vì vậy mà lần này liền theo phe Chúc Diêu Đằng: “Nói vậy là anh không đồng ý sao? Nhưng mà trong trường hợp này, anh lại không có quyền quyết định.”

“Bọn tôi có. Đường nhi và chúng tôi đã sớm lập hôn ước, hơn nữa cũng đã đánh dấu chủ quyền.” Mễ Nghiêm Thành nói.

“Nếu việc đánh dấu chủ quyền mà cậu đang nói là liên kết huyết, thì tôi cũng đã đánh dấu rồi. Thật may là em ấy không có phản ứng ngược, mà còn hoàn toàn dung hợp.” Chúc Diêu Đằng híp mắt nói.

Mễ Nghiêm Hải tức đến nổi đầy gân xanh: “Anh!”

Dụ Ngự An trừng mắt. Vậy ra ba tên này đều sớm đem Tiểu Đường nhà y ra đánh dấu chủ quyền! Mà y ngược lại sợ Tiểu Đường chán ghét mà vô số lần nhịn lại, chỉ dừng ở mức chọc ghẹo một chút?!

Lục Đường ở cầu thang nghe được toàn bộ quá trình, phản ứng đầu tiên chính là không thể tin được. Nghĩ đến việc bản thân bị bốn người đồng thời hành hung, nhịn không được mà rùng mình. Cậu mím môi, hỏi hệ thống: “Anh có thể chọn một người thôi được không? Thiếu chút mảnh ghép, chắc là không sao đâu nhỉ?”

【Không thể. Ngài biết đấy tiểu chủ nhân, thiếu đi một mảnh ghép nhân cách thì không thể trở thành một người hoàn chỉnh. Ngài hẳn là không muốn khi trở về, sẽ phải ở bên một người có tâm lý vặn vẹo đâu ha?】

“Điều này là tất nhiên!” Cậu từng xem qua không ít sách tâm lý học. Người có tâm lý vặn vẹo rất khó ở chung, nếu vô ý làm họ không vui, hậu quả sẽ rất khó lường. Nhưng mà…

“Vương phi sao lại ngồi ở đây?” Giọng của quản gia đột nhiên vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Lục Đường cứng người, còn chưa biết phải phản ứng thế nào thì thấy được cả người bị ôm lên.

“Tại sao lại không mang dép?” Mễ Nghiêm Thành nhìn hai bàn chân của Lục Đường hồng hồng lên, nhíu mày khẽ trách: “Vớ cũng không chịu mang. Thật là, em lúc nào cũng không khiến anh bớt lo lắng.”

Anh vừa nói vừa ra hiệu cho quản gia, bảo ông mang giày đến đây.

Lục Đường đặt hai tay lên vai Mễ Nghiêm Thành, dịu giọng áy náy nói “Xin lỗi”.

“Ừm.” Mễ Nghiêm Thành hơi ngước đầu nhìn Lục Đường, gợi lên khóe môi: “Còn khó chịu không?”

“Không có ạ.” Lục Đường khẽ lắc đầu: “Mà sao các anh đều ở đây cùng nhau thế?”

“À, nói chút chuyện lặt vặt thôi, em đừng quá quan tâm.” Mễ Nghiêm Thành hôn nhẹ lên chóp mũi Lục Đường: “Ngủ cả một ngày, em hẳn là đói bụng. Dùng bữa trước nhé?”

“Vâng~” Lục Đường lười biếng tựa cằm vào vai y, vòng tay ôm chặt.

Chúc Diêu Đằng trầm mặc không nói nhìn toàn bộ khung cảnh trước mắt.

Từ lúc Lục Đường xuất hiện ở cầu thang cho đến hiện tại, cậu không hề nhìn hắn.

Đáy mắt Chúc Diêu Đằng tối đi.

Lục Đường đến thư phòng, không phải cậu thích đọc sách, mà là muốn tìm một nơi an tĩnh để suy nghĩ. Tuy không thể làm bốn người hợp nhất, nhưng ít nhiều vẫn có thể giúp cậu tìm ra một chút cách thức để bốn người họ, không, phải nói là bốn mảnh ghép này hòa hợp.

“Tiểu Lục.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến Lục Đường có chút giật mình, cậu quay người lại: “… Chúc ca, anh không đi làm sao?”

“Ừ, không vội.” Chúc Diêu Đằng chậm rãi lại gần: “Bỏ qua vấn đề này đi, tôi có chuyện muốn nói với em.”

“Sao ạ?” Lục Đường quay người lại: “Nói thì nói, anh đứng gần như vậy làm gì?”

Lục Đường định lùi lại, lưng đυ.ng phải kệ sách phía sau, cả người đều bị Chúc Diêu Đằng vây lấy.

“Tôi thích em. Cùng tôi kết khế ước bạn đời đi.”

Mặc dù đã biết trước, nhưng chính tai nghe người đối diện nói như vậy, Lục Đường vẫn là có chút kinh ngạc.

Lục Đường nhíu nhíu mày, hiện tại cậu đã có hôn ước với anh em Mễ gia, nếu mà nhận lời của Chúc Diêu Đằng, nhất định sẽ bị người khác đàm tiếu không hay. Nhưng bọn họ đều là mảnh ghép cậu đang tìm kiếm… Làm sao đây?

Lục Đường nghĩ một lúc, khẽ thở dài. Nhưng khi vừa định nói chuyện, miệng cậu đã bị một bàn tay chặn lại.

“Dường như em không muốn. Là vì hai người Mễ gia sao?” Chúc Diêu Đằng tăng thêm lực tay, Lục Đường bị ép chặt vào tủ sách, muốn chốn thoát cũng không được.

Lục Đường bị đè đau, trong lòng cũng dâng lên sự sợ hãi mà nâng đôi mắt phủ nước nhìn hắn như cầu xin buông tha. Tiếc là Lục Đường càng tỏ ra đáng thương, Chúc Diêu Đằng lại càng muốn làm tới.

Hắn cúi đầu, chiếm đoạt môi Lục Đường.

“Nngh…” Lục Đường giãy giụa, đẩy hắn ra: “Chúc Diêu Đằng, anh đừng có làm bậy!”

“A?” Chúc Diêu Đằng khẽ ngâm một tiếng: “Vậy để tôi chính thức làm bậy cho em thấy.”

Lục Đường sắc mặt tái nhợt ngồi bệt xuống sàn, hai mắt đỏ bừng vì khóc. Quần áo trên người cũng không còn nguyên vẹn.

Chúc Diêu Đằng đem áo khoác, khoác lên người Lục Đường, nhằm giúp cậu che đi những giấu vết ái muội: “Tiểu Lục, hiện tại em đã là của tôi. Tôi nhất định không để kẻ khác có được em.”

Lục Đường cắn răng trừng mắt với Chúc Diêu Đằng: “Cút đi!”

“Tôi sẽ cút, nhưng em định tự mình trở về với bộ dạng này sao, hửm?”

Lục Đường nghiến răng nghiến lợi, tức muốn bay màu: “Là do ai hại chứ?!”

Chúc Diêu Đằng mỉm cười: “Do tôi, do tôi hết. Hiện tại tôi sẽ đưa em về phòng, chăm sóc cẩn thận xem như chuộc lỗi có được không?”

Hắn dừng một chút, lại nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng tôi hi vọng sẽ sớm nghe được lời chấp nhận của em.”

___________

[Deli]: Lại thêm một chương kéo rèm. ^^

…___________…

…Cảm ơn đã ủng hộ …