Chương 1: Thế giới 1: [Thần quái] Cho ta sờ sờ ngươi chút nha (1)

Văn án:

Lục Đường là một nhà thiết kế hạng ba, hắn tài giỏi, nhưng lại mắc một triệu chứng đau đầu kì lạ.

Cuộc sống của Lục Đường từ lúc còn nhỏ cũng không quá vui vẻ, ba và mẹ đều không thích hắn, vì khi sinh ra hắn là ngoài ý muốn. Nếu nói vui vẻ, chắc chỉ có thể là năm hắn tròn năm tuổi, đây là lần đầu cũng như lần cuối hắn được đón sinh nhật cùng cả cha và mẹ.

Khi Lục Đường bắt đầu vào lớp một, cha hắn đột ngột gặp phải tai nạn, và có cuộc sống thực vật, khả năng tỉnh lại chỉ có 1%. Mẹ hắn biết tin thì rất sốc, nhưng lại nhanh chóng tỉnh táo lại.

Bà mắng hắn là tai tinh, suốt ngày chỉ biết rắc tai hoạ đến nhà. Rồi bà cũng không đặt niềm tin vào người chồng này có thật sự tỉnh được không, mà bà cũng không muốn lãng phí tuổi đời mà chăm sóc cho một kẻ thực vật. Vì vậy, bà yêu cầu rút ống thở, hiến tặng nội tạng của ông, sau đó đem về chôn cất đàng hoàng.

Lục Đường, hắn vốn không biết cha đã bị yêu cầu rút ống thở, vì lúc đó hắn còn quá nhỏ, không có thể can thiệp vào chuyện người lớn. Ba ngày sau đó, bà đến gần và nhẹ giọng nói với hắn: “Con cùng mẹ đến xem cha nhé?”

Hắn muốn đến nói chuyện, tâm sự với cha lâu rồi, nhưng mà mẹ không cho, hiện tại được mẹ cho phép, hắn đương nhiên cao hứng, vì thế liền nở nụ cười vui vẻ đáp: “Vâng!”

Đi trên đường, mẹ đột nhiên dừng xe trước một tiệm bánh, đưa hắn một khoản tiền và bảo hắn vào mua, nói đây là quà khích lệ cha tỉnh lại.

Lục Đường ngoan ngoãn vâng lời bước vào, cho đến khi hắn vui vẻ bước ra, thì chiếc xe lẫn bóng dáng của mẹ đã mất tăm. Hắn tự nhủ là mẹ chỉ đi mua đồ, sẽ nhanh quay lại… Đáng tiếc là, hắn ngồi xổm giữa trời mưa đến tận chiều, mẹ vẫn không quay lại. Lúc đó hắn hoàn toàn hiểu được rằng: Hắn bị vứt bỏ rồi.

Với một đứa nhỏ như hắn, dù đã cố kìm nén, nhưng vẫn nhịn không được mà rơi nước mắt. Không biết là do khóc mệt, hay dầm mưa lâu, mà hắn đã hôn mê.

Đến khi tỉnh, đã phát hiện bản thân đang ở trong gian phòng xa lạ, và bên cạnh là một đôi vợ chồng sắp trung niên. Họ nói đã thấy hắn ngất nên mới ôm về, sau khi biết hắn không nơi nương tựa, đã ngỏ ý muốn nhận hắn làm con, vì bọn họ đã rất mong có một đứa con nhưng không được.

Đôi vợ chồng trung niên này thật sự rất tốt, cũng rất tử tế. Cho hắn ăn học, cho phép hắn làm mọi thứ hắn muốn, vì họ quá tốt… Nên khiến hắn càng cảm thấy ân hận cùng áy náy.

Người mẹ là luật sư quốc tế, bà không nhân nhượng bất kì một người nào, có lẽ vì quá phép tắc, nên có rất nhiều kẻ thù. Còn người cha là điệp viên, ông cũng thuộc thành viên ưu tú, nên phải tham gia vào những nhiệm vụ nguy hiểm, cũng vì thế, mà ông bị ám sát. Hai người lo lắng hắn sẽ bị trả thù, vì thế mà thông tin hay tất cả những thứ liên quan, đều được xoá sạch không có vết tích. Bọn họ bảo vệ hắn như vậy, nhưng hắn lại chẳng thể bảo vệ họ.

Hắn thường ra thăm mộ hai người họ, cứ một tuần, hắn lại ra thăm, rửa mộ, thay hoa, thắp hương rồi tâm sự. Hôm nay như thường lệ, hắn vẫn làm các việc thường làm, khi trở về, vừa bước đến đường cái, đột nhiên đầu hắn quặn thắt lên, khiến trước mặt hắn đều trở nên mờ ảo, rồi một chiếc xe tải lao đến……

______________________

Đôi lời tác giả:

Đây là chủ thụ. Hơn nữa sẽ khá ngọt ngào vì truyện thiên về sủng nhiều hơn.

HE hay SE, đều tùy vào diễn biến của mỗi thế giới. Nhưng vẫn là phát cả tá cẩu lương.

( /ω)/♪♪

Các ngôi xưng và tên nhân vật chính sẽ tự thay đổi, tùy theo mỗi thế giới.

_________________

Tag: Tiểu quỷ, đáng yêu thụ X Lạnh nhạt, ôn nhu nhân công, hiện đại, thần quái, huyễn.…

…_____…

…Chương 1…

…______…

Lục Đường khẽ mở mắt, nhìn trần nhà cao quá là cao, hiện tại cậu mới nhận ra chính mình đang cuộn người trên ghế salon của toà lâu đài lớn. Cậu đưa mắt quan sát xung quanh. Đây là thế nào? Cậu xuyên thời không?

Lúc này, trước mắt Lục Đường xuất hiện một cậu bé tí hon, bay vòng vòng, vui vẻ nói:【Ngài được hệ thống chọn lựa. Chào mừng đến với hệ thống ngọt ngào, tiểu chủ nhân~】

Lục Đường chớp chớp mắt, mở miệng: “Chào em, nhưng mà lời em vừa nói, tôi chưa hiểu.”

Hệ thống ngưng bay lượn, cho ra một cái bảng trước mặt cậu:【Ngài sẽ cùng em đi qua những thế giới chưa được mở khoá. Ở đây, ngài sẽ làm nhiệm vụ mà chủ thần đưa ra. Chỉ cần làm tốt, ngài sẽ có điểm, mà điểm có thể giúp ngài làm bất cứ điều gì.】

Lục Đường: “… Vậy là tôi đã chết rồi?”

Hệ thống gật đầu:【Chết rồi.】

Lục Đường chỉ “Ồ” một tiếng rồi im lặng. Đúng hơn là cậu không biết nói gì nữa.

Hệ thống 077 không thấy cậu có bất luận hành động gọi là phản kháng, có chút ngoài ý muốn, những kí chủ trước của nó luôn có phản ứng thái quá a, hết đòi về rồi tự tử. Hiện tại kí chủ này lại không phản ứng, làm nó không quen a!

Hệ thống không biết làm sao, lại nói:【Tiểu chủ nhân, hiện tại ngài đang ở thế giới đầu tiên, vì là lần đầu, nên mọi thứ đều sẽ dễ dàng. Hiện tại em sơ lược thế giới cùng thân thế nguyên chủ cho ngài.】

“Đại khái cũng hiểu chút chút… Đúng rồi, em tên gì?” Lục Đường nghiêng đầu hỏi.

【077】

Lục Đường: “Thôi, gọi Tiểu Thống đi. Em nói xem, nhiệm vụ hiện tại của tôi là gì?”

Hệ thống 077 nghe cậu hỏi, ngẩng đầu tươi cười đáp:【Tiểu chủ nhân có thể nói chuyện với em qua suy nghĩ nha. Nhiệm vụ ở thế giới này không nhiều, ngài chỉ cần làm nam chủ yêu thích ngài là được rồi, và em sẽ luôn thông báo tiến độ.】

Lục Đường nghe vậy cũng không phản ứng gì, chỉ “Ừm” một tiếng, xem như đã biết.

Theo lời hệ thống, nam chủ nơi này là Huỳnh Thiên Vũ, là người khá lạnh nhạt, ít khi ấm áp, hắn ta có hôn ước với một cô gái là Nhã An Linh. Cô gái này khá được lòng mọi người, từ nhỏ đã yêu tìm tòi mọi thứ.

Nguyên chủ ở thế giới này có cùng tên với cậu, mấy trăm năm trước, cậu ta là tiểu vương tử rất được cưng chiều. Rồi đến một ngày, cậu ta đột ngột biến mất như chưa có gì xảy ra, Đức Vua ra lệnh cho tất cả mọi người nhất định phải tìm được tiểu vương tử. Đáng tiếc là, đến khi ông mất đi, anh trai cậu kế thừa hoàng vị, vẫn không thể nào tìm được.

Nguyên chủ có một người bạn trai, nhưng người này chết lâu rồi, cũng không có thông tin gì đề cập đến gã. Nhưng người bạn trai này vẫn rất thích nguyên chủ, cha gã biết chuyện, không nỡ để con mình cô đơn, vì vậy mà ra tay sát hại cậu. Lúc đó cậu vì hận, nên mới biến thành quỷ.

Lục Đường: “Tiểu Thống, vậy tôi có thể ra ngoài được không? Nếu đã là quỷ, vậy phép của ta hẳn là mạnh hơn mấy hồn ma vất vưởng ngoài kia đúng không?”

Tiểu Thống:【Không thể a, tiểu chủ nhân. Linh hồn ngài đều bị phong ấn rồi, ngoại trừ nơi này, ngài không thể đi đâu hết.】

Lục Đường: “Vậy nghĩa là nguyên chủ luôn ở trong này, chưa từng đi đâu sao?”

Tiểu Thống:【Đúng vậy. Vì thế mà nguyên chủ buồn chán đến mức, luôn lấy những người đến đây làm thú vui, chọc phá đủ trò. Cũng gần như không nhớ bản thân đã từng hận cái gì, muốn làm cái gì.】

Lục Đường: “Hiểu rồi a~”

…*…

Tại biệt thự Huỳnh gia.

Thư phòng.

Nhã An Linh: “Thiên Vũ, cùng em đến lâu đài cổ được không? Anh làm việc cả ngày rồi, chơi một chút đi.”

Huỳnh Thiên Vũ vẫn tập trung kí giấy tờ, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói: “Không hứng thú, muốn đi tự mà đi, không thì gọi bảo tiêu đi cùng.”

Nhã An Linh thấy hắn lạnh nhạt, bất mãn: “Thiên Vũ, anh là hôn phu của em mà, anh phải chiều em chút chứ!”

Huỳnh Thiên Vũ nghe xong thì nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Đó chỉ là hôn nhân hợp đồng, cô đừng lôi nó ra cùng tôi nói. Giờ thì ra ngoài đi!”

“Nhưng…” Nhã An Linh ấp úng.

Cô đi lại nắm lấy tay hắn, bướng bỉnh nói: “Anh đi cùng em đi, biết đâu chúng ta tìm được bảo vật… Nếu anh không đồng ý, em liền mách ông.”

Huỳnh Thiên Vũ đen mặt, bực bội đứng dậy đi ra ngoài. Nhã An Linh thấy vậy, liền nở nụ cười vui vẻ, chạy theo sau.

Không lâu sau, hai người đã đứng trước toà lâu đài cổ trong truyền thuyết.

“Em thử gõ cửa nhé?”

“Ừm.”

Cốc cốc…

Một mảnh không gian im lặng bao trùm xung quanh hai người. Đến lúc cô định gõ cửa lần nữa thì…

Kétt—

Cửa tự động mở ra.

Nhã An Linh giật mình, lập tức nấp sau lưng Huỳnh Thiên Vũ, rón rén theo sau hắn đi vào.

Nhìn qua nơi này đúng là rất cổ, khẳng định đã có từ rất lâu rồi, màng nhện cùng bụi cũng được phủ kín. Huỳnh Thiên Vũ nhíu mày đầy chán ghét.

“Xin, xin chào… Có ai ở đây không ạ?” Nhã An Linh ấp úng lên tiếng. Và đáp lại cô, chỉ là một mảnh yên lặng.

“Không phải cô nói nơi này có ma sao, yên tĩnh như vậy?”

“Có mà… Em nghe bọn họ nói, có người bị doạ chết cơ…”

Lục Đường ngồi trên đèn chùm đu đưa nhìn hai người bên dưới:【Doạ?】

Tiểu Thống:【Vâng, là nguyên chủ buồn chán bày trò ạ.】

Nhã An Linh đi lòng vòng, nhìn ngó xung quanh: “Nơi này có rất nhiều thứ mà trong viện bảo tàng không có a.”

Lục Đường đứng ở phía sau An Linh, thổi một hơi vào gáy, khiến cô giật mình, cả người lạnh toát, lập tức quay đầu nhìn.

Nhìn thấy biểu hiện kì lạ của cô, Huỳnh Thiên Vũ khó hiểu: “Sao vậy?”

“Anh, anh vừa thổi vào em à…?”

“Tôi đâu có khùng.”

“Có lẽ em… Em cảm nhận sai rồi…” Nhã An Linh lắp bắp nói.

Huỳnh Thiên Vũ cũng quan sát nơi này một lượt, hắn chỉ đơn giản khó hiểu vì sao nơi này lại bị bỏ hoang. Đến khi hắn và cô cùng lên tới lầu bốn, lại không hiểu tại sao bị tách ra. Thiên Vũ tìm kiếm một lượt nhưng không thấy.

“Nhã An Linh, cô đâu rồi?” Nhưng phản hồi lại hắn, chính là tiếng gọi của hắn ban nãy vọng lại.

“……” Huỳnh Thiên Vũ ngán ngẩm lắc đầu: “Nhã An Linh không biết là chạy đâu mất rồi… Bỏ đi, chắc lát nữa cô ta cũng tự quay lại.”

Sau đó hắn lại tiếp tục đi trên dãy hành lang, đi được một đoạn, lại nghe thấy tiếng động ở căn phòng gần đó. Huỳnh Thiên Vũ khó hiểu, nhưng hắn cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp đẩy cửa vào xem, vừa vào đã thấy một thiếu niên đang đứng sắp xếp lại kệ sách.

Cảm nhận được người tiến vào, Lục Đường xoay người, ôm chồng sách trong người, nghiêng đầu nhìn hắn.

Huỳnh Thiên Vũ: “Xin lỗi, tôi nghe tiếng động nên mới tiến vào xem thử.”

“À, không sao đâu.” Lục Đường nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, ta không biết là nhà có khách đến. Ngươi ngồi đi, ta đi lấy nước.”

Nói xong thì ra khỏi phòng.

…_____…

…Cảm ơn đã ủng hộ…