Chương 5 : Ngôn tình vườn trường (4)

Không biết Giang Trầm Tức đã làm gì Tề Triết mà tên ấy gần một tháng nay không có tới trường học, mất đi người cầm đầu, dư lại cũng chỉ còn cái đám lưu manh kia cũng không dám chủ động tìm Mộc Hi Thần gây phiền phức, cho nên mấy ngày này của hắn trôi qua cũng không tệ lắm, nhưng thời điểm hắn bước vào nhà lại nhạy cảm nhận ra bầu không khí trong nhà hôm nay không đúng.

Giang Quốc Lập ngồi ở đầu bàn , Giang Trầm Tức thì ngồi bên tay phải lão ta, trên mặt bàn là mấy món ăn sang trọng mà bình thường khi chỉ có hai người bọn hắn sẽ không có, không ai động đũa, bầu không khí là một mảnh trầm mặc quỷ dị .

Giang Quốc Lập nhìn thấy hắn đầu tiên, ngữ khí ôn hoà chưa từng có, thậm chí còn nở một nụ cười có thể xưng là hiền hoà với hắn, “Trở về rồi, tới dùng cơm đi, cũng chờ con một lát rồi.”

Mộc Hi Thần có chút thụ sủng nhược kinh trừng lớn hai mắt, chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Trầm Tức . Thấy cảnh này, sắc mặt Giang Quốc Lập lập tức tối sầm , ngược lại Giang Trầm Tức thì có chút vui vẻ mà câu khóe môi, thậm chí còn chủ động đưa đũa cho hắn.

Mộc Hi Thần run rẩy tiếp nhận, tuân theo tính cách nhu nhược nhát gan mà chỉ yên lặng bới cơm, thậm chí không dám liếc nhìn hai vị gia trưởng lấy một cái, tựa hồ là không thích loại không khí quá mức trầm mặc này, Giang Quốc Lập chủ động hỏi thăm về chuyện học hành ở trường của hắn, thậm chí khó có được mà tỏ vẻ mình thất trách, thể hiện áy náy vì công việc quá bận mà xem nhẹ hắn.

Mộc Hi Thần chỉ nhút nhát trả lời từng câu từng chữ, bộ dáng nhu nhược này làm Giang Quốc Lập rất gai mắt, nếu không phải. . .

Ông ta mờ mịt liếc nhìn cậu con trai cả đang ăn uống ưu nhã bên cạnh, nếu không phải do tên nghịch tử này thì ông hiện tại nhất định còn đang du lịch vui chơi ở Malaysia. Ai có thể nghĩ tới tên bạch nhãn lang này cư nhiên đem công ty của ông biến thành như thế , nếu như không có mấy nguyên lão nhắc nhở, nói không chừng cái chức chủ tịch này của ông có thể sẽ biến thành “cựu” chủ tịch .

Đáng tiếc, gừng càng già càng cay, nhất là ông còn có Giang Lê, dã tâm đứa nhỏ này ông đều nhìn ra được, chỉ cần để hai người bọn hắn tranh đấu với nhau thì ông liền có thể thoải mái hơn nhiều. Về phần thằng con không nghe lời kia thì liền bỏ đi, đã là con rối thì nhất định phải nắm chắc trong tay!

“Giang Lê a, con nhìn xem con cũng không còn nhỏ nữa, sắp thi đại học rồi đi? Con hãy đăng kí chuyên ngành quản trị kinh doanh đi, sau khi ra trường liền đến công ti giúp đỡ ta cùng Trầm Tức, cổ phần Giang thị con cũng có phần, cổ phần của bố con đều trên danh nghĩa của con, con cũng nên sớm một chút đến thích ứng với công ty, để đến lúc đó không đến mức luống cuống tay chân.” Lão ôn hòa nhìn Mộc Hi Thần, phảng phất như thật sự hoàn toàn vì cậu mà suy xét.

Trong lòng Mộc Hi Thần cười nhạo không thôi, trên mặt lại là mười phần sợ hãi, len lén liếc Giang Trầm Tức một chút, bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người kia liền vội vàng quay đầu, tiếp tục miệng lớn đào cơm, một bên ăn một bên đứt quãng nói : “ Con. . . con không thích quản trị kinh doanh, những thứ đó quá phức tạp, con thích máy tính, Giang thúc thúc, con có thể hay không báo danh chuyên ngành tin học được không?”

Sắc mặt Giang Quốc Lập bỗng chốc trầm xuống, dùng sức đập đũa lên bàn, “Bang” một tiếng thật lớn, trong nháy mắt từ ái biến mất, quát lớn nói : “ Học máy tính cái gì! Cái thứ không có tiền đồ! Ta cho cậu biết Giang Lê, nhất định phải học quản trị kinh doanh cho ta, có nghe không? Bằng không cổ phần của bố cậu ta liền giao cho bên uỷ thác, một phân tiền cậu cũng đừng nghĩ tới, thay vì giao cho cậu để cậu phá nát nó, ta thà rằng để nó đi cùng bố cậu, bây giờ cậu cứ coi như nó không còn tồn tại đi!”

Mộc Hi Thần sửng sốt, trợn mắt ngoác mồm mà nhìn sắc mặt biến đổi một cách đột ngột của người chú này, trong cái miệng nhỏ nhắn nhét đầy thức ăn, giống như con sóc tham ăn bị phát hiện mình ăn vụng, mím chặt môi phồng má, không dám thở mạnh lấy một cái.

Giang Trầm Tức nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Mộc Hi Thần, vươn tay lấy hạt cơm trên khoé miệng cậu xuống, lại xoa xoa đầu cậu mấy cái mới quay đầu nói với Giang Quốc Lập, “Tiểu Lê còn nhỏ, bố đừng hù dọa em ấy, đợi lát nữa con sẽ cùng em hảo hảo nói chuyện một chút, để em ấy vào công ty làm trợ lý cho con? Làm quen một chút cách công ty vận hành để về sau an bài cho em ấy chỗ tốt hơn.”

Giang Quốc Lập nhìn Giang Trầm Tức hồi lâu, dường như muốn xác định thành ý của hắn, thật lâu sau mới đồng ý nói : “Cũng tốt, Trầm Tức con cần phải hảo hảo dạy bảo nó thật tốt, nhìn xem bộ dáng hiện giờ của nó đi, nói ra thật khiến ta mất mặt!” Nói xong liền kéo ghế rời đi.

Xem ra chả thể trông cậy gì vào thằng nhóc Giang Lê này rồi , chỉ có thể trở về tiếp tục bàn bạc với mấy nguyên lão kia. Hừ, chỉ cần cổ phần còn trong tay ông, Giang Trầm Tức liền không thể gây ra tai hoạ gì!

Mộc Hi Thần ngơ ngác nhìn lão phất tay áo rời đi, liều mạng nhấm nuốt thức ăn trong miệng, ngốc ngốc quay đầu về phía Giang Trầm Tức, “Sao thúc thúc lại tức giận như vậy?”

Giang Trầm Tức chỉ cười cười sờ đầu của hắn, đem mấy cọng ngốc mao ép xuống, “Không có việc gì, em cứ tiếp tục ăn của em đi, bố lớn tuổi rồi, chắc hẳn là ông ấy đến thời kì mãn kinh, khó tránh khỏi tính tình kém chút, không quan hệ tới em.”

“Nha.” Mộc Hi Thần cái hiểu cái không gật gật đầu, thật sự tiếp tục ăn, không hề có chút mất hứng nào vì bị phá hỏng bữa ăn.

Giang Trầm Tức lẳng lặng nhìn, đáy mắt thập phần phức tạp, Giang Lê thật sự ngây thơ như vậy sao? Cậu ta thật sự không có bất kỳ ý niệm nào đối với Giang thị sao? Đối với bọn hắn không có một tia oán hận? Hay là nói, cậu ta chỉ là muốn làm cho mình mất cảnh giác rồi mới lộ ra nanh vuốt sắc bén?

Dù cho có vô vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu thì trên mặt hắn vẫn là một bộ ca ca tốt, ân cần gắp thức ăn cho Mộc Hi Thần, thậm chí chu đáo giúp hắn lau vết dầu mỡ trên khóe miệng.

Mộc Hi Thần cũng thản nhiên vui vẻ tiếp nhận, còn về việc xoắn xuýt của người đàn ông kia, nga, ai quản hắn!

Mộc Hi Thần hắn căn bản không để Giang thị vào mắt, chỉ cần hắn muốn, tùy thời cũng có thể sáng lập ra một đế chế thương nghiệp, bất quả vì có thể nhìn lão già kia ăn mệt, hắn vẫn là rất tình nguyện tiếp tục diễn màn kịch này.

Buổi tối, Giang Trầm Tức đứng trước phòng Mộc Hi Thần gõ cửa, hắn quyết định vô luận là như thế nào, vẫn muốn biết Giang Lê có suy nghĩ gì, nếu như Giang Lê đứng về phía hắn vậy thì lúc hắn đối phó lão gia hỏa kia sẽ bớt lo hơn không ít.

Giang Trầm Tức gõ một hồi lâu mới có người ra mở cửa, cửa vừa mở ra thì ngay lập tức một cỗ hơi nước nồng đậm đập thẳng vào mặt hắn, khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì hắn ngay lập tức ngừng thở.

Mộc Hi Thần vội vàng từ phòng tắm ra, bên hông quấn một chiếc khăn trắng chỉ đủ để che khuất bộ vị trọng yếu, một đôi chân thon dài cứ như vậy lọt vào tầm mắt hắn.

Nước da cậu trắng nõn, nó gần như màu sữa bò, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nước huân đến đỏ bừng, một giọt nước chảy từ chiếc cổ gợi cảm xuống dưới, sau đó hội tụ càng nhiều giọt nước mềm mại dọc theo trước ngực cậu một đường hướng xuống phía dưới, xoẹt qua hai điểm anh hồng đáng yêu cùng hai khối cơ bụng phẳng lì, cuối cùng biến mất tại mép khăn tắm.

Mắt Giang Trầm Tức không tự giác mà theo sát giọt nước kia lướt qua toàn thân Mộc Hi Thần, ánh mắt lưu luyến đặt trên chiếc khăn đã che đi nơi quan trọng nhất, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết được rằng giờ phút này trong mắt hắn đang tràn ngập nóng bỏng cùng tiếc nuối, hơi thở hắn hiện tại có chút gấp gáp nặng nề, liều mạng kiềm chế mới không khiến mình thất thố.

“Ca?” Mộc Hi Thần mờ mịt giương đôi mắt mông lung hơi nước nhìn Giang Trầm Tức, rõ ràng mê người như vậy nhưng lại cố tình như không biết mà tỏ ra ngây thơ vô tội, nghiêng người sang một bên để Giang Trầm Tức đi vào, tùy ý cầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ lau tóc, hỏi : “ Muộn như vậy, anh tìm em có chuyện gì sao?”

Lúc này Giang Trầm Tức mới thoát ra từ bên trong cảm giác kỳ quái đó, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Mộc Hi Thần, thậm chí còn lấy chiếc khăn trong tay hắn nhẹ nhàng giúp hắn lau tóc.

Kì thật về bản chất Mộc Hi Thần là một tên rất lười, vì vậy nên là hắn đương nhiên vui vẻ tiếp nhận sự ân cần của Giang Trầm Tức, hơi híp mắt nghiêng đầu tới gần hưởng thụ, đồng thời không quên hỏi : “ Ca làm sao giờ này lại tới đây?”

Giang Trầm Tức nhìn bộ dáng nũng nịu như con mèo nhỏ của Mộc Hi Thần, cảm thấy tâm trạng u ám của mình ngày hôm nay bỗng chốc tan biến hết , tiện tay đem khăn ném xuống đất, nhéo nhéo mũi hắn, “Thế nào, không có chuyện thì không thể tới gặp em sao?” Ngữ khí thế mà tràn đầy thân mật.

Mộc Hi Thần lè lưỡi, nịnh nọt, “ Dĩ nhiên không phải, em chỉ là thấy kỳ quái thôi.”

“Được rồi, không đùa em nữa. “ Giang Trầm Tức sờ sờ tóc hắn, thấy đã khô không sai biệt lắm, hài lòng gật đầu với tay nghề của mình, tiếp tục nói : “ Tôi chính là muốn hỏi một chút, em cảm thấy việc bố nói tiến vào công ty buổi chiều hôm nay có ý kiến gì, yên tâm, tôi không phải bố, em nghĩ như thế nào liền nói thế đó với tôi.”

“Tiến vào công ty?” Mộc Hi Thần nghiêng đầu, hoang mang cùng khó hiểu nói : “Như buổi chiều em đã nói rồi nha, em không thích quản lý công ty, quá phức tạp, em không hiểu rõ. Em chỉ thích máy tính, muốn học chuyên ngành máy tính, lại nói công ty không phải đã có anh rồi sao? Anh lợi hại như vậy, công ty có anh là đủ rồi, tại sao cần em tới để kéo chân sau làm cản trở chứ?”

Giang Trầm Tức nhìn đôi mắt một mảnh ngây thơ của Mộc Hi Thần, nhịn không được đưa tay sờ lên, đối với nịnh nọt của hắn cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, “Em không sợ ca chiếm lấy toàn bộ công ty, không có chừa lại chút nào cho em sao?”

Mộc Hi Thần thờ ơ nhún nhún vai, “Công ty vốn là của anh a, lại nói, chẳng lẽ ca chiếm lấy công ty rồi liền không nuôi em nữa? Anh nhìn em đi, rất dễ nuôi, ăn thì ít, lại không kén ăn, nuôi em rất tốt nha!” Nói xong còn bán manh làm mặt quỷ.

Giang Trầm Tức cao giọng cười lớn, ôm chặt cái đầu kia vào ngực, dùng sức hung hăng xoa nắn một phen, “Tôi đương nhiên sẽ nuôi em, dù em có ăn nhiều thì tôi vẫn nuôi nổi. . .” Hắn cúi đầu, cảm thụ nhiệt khí ẩm ướt bay lên hoà cùng mùi dầu gội thơm ngát mà nhẹ nhàng buông xuống một nụ hôn.

Chỉ cần em không phản bội tôi , tôi nguyện ý nuôi em cả đời này . . .

Sau cuộc nói chuyện hôm đó của hai người, không biết Giang Trầm Tức nghĩ như thế nào mà yêu cầu Mộc Hi Thần cùng hắn cùng đến công ty, nói một cách hoa mỹ là “quan sát học tập”, nhưng kỳ thật là hắn mang người tới văn phòng hắn, cho Mộc Hi Thần một cái máy tính rồi đi làm chuyện của mình.

Mộc Hi Thần có chút ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào máy tính trước mặt cùng người đàn ông cách hắn chỉ có mấy bước chân, có chút sa mạc lời mà giật giật khoé miệng. Nếu là không tin hắn thì chỉ cần tùy tiện tìm cớ thu lại toàn bộ quyền lợi rồi loại trừ, nhưng nếu là tin, vậy đem hắn đặt ở chỗ này làm gì? Làm linh vật sao?

Có chút bất đắc dĩ bĩu bĩu môi, cho nên mới nói có đôi khi lòng dạ đàn ông cũng rất khó đoán.

Kỳ thật Giang Trầm Tức cũng không biết tại sao mình lại đem Giang Lê đưa đến công ty, hắn chẳng qua là cảm thấy muốn nhìn thấy cậu thường xuyên cho nên mới làm như vậy, dường như chỉ cần người này ở trước mắt thì tâm tình của hắn liền sẽ trở nên tốt hơn, hết thảy mọi khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng.

Thật vất vả làm xong công việc trên tay, Giang Trầm Tức ngẩng đầu nhìn Giang Lê, thiếu niên 17,18 tuổi đang trong thời kỳ xanh tươi mơn mởn, làn da óng ánh long lanh như thủy tinh, một đầu tóc xoăn đen bị ánh nắng chiếu vào thành màu vàng nhạt, nổi bật nhất là đôi đồng tử màu nâu nhạt làm cả người trở nên tươi sáng sống động, hệt như là tiểu vương tử bước ra từ bên trong truyện cổ tích, xinh đẹp mà cũng ngây thơ.

Giang Trầm Tức nhìn chằm chằm cặp kính đen của Mộc Hi Thần thật lâu, đột nhiên vươn tay lấy xuống, sau đó nắm cằm nâng mặt cậu lên, trong nháy mắt đó, trái tim giống như bị một đoàn tàu cao tốc chạy 800km/h hung hăng va chạm, làm nó rung lên đập nhanh liên hồi .

“Ca?” Mộc Hi Thần có chút không rõ ràng cho lắm, hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm cùng coi trọng của người đàn ông này đối với hắn đang càng ngày càng tăng lên, chỉ là hiện tại xem ra, cái này cũng không phải tình anh em thuần tuý đi? Có vẻ như người đàn ông này cũng không có kiên định như bề ngoài!

Giang Trầm Tức không trả lời, ánh mắt âm u, cơ hồ hình thành lên một vòng xoáy muốn đem người hút vào, lúc này cửa đột nhiên có tiếng gõ vang, hắn vội vàng buông tay ra, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trở về vị trí của mình, bình phục lại nhịp tim đập dị thường.

Có trời mới biết, hắn vừa rồi cư nhiên muốn hôn xuống!

Thế nhưng Giang Lê là đứa nhỏ mà hắn nhìn từ bé tới lớn, hơn nữa còn là người cùng giới.

Tư duy có chút hỗn loạn, nóng lòng muốn tìm một việc khác để chuyển dời sự chú ý của mình, miễn cho trong đầu cứ một mực nhớ tới đôi môi ẩm ướt hồng nhuận của Giang Lê.

Người tiến vào là trợ lý của hắn Lê Uẩn, là một người rất có năng lực được hắn nhìn trúng, rất tận tâm và trung thành, “Giám đốc, đây là bản kế hoạch dự án đấu thầu của Tân Giang Đại Kiều, ngài xem qua một chút, nếu như ngài thấy được, tôi liền cấp xuống dưới kêu người chuẩn bị.”

Nghe thấy là Tân Giang Đại Kiều, tinh thần Mộc Hi Thần nháy mắt hưng phấn hẳn lên, đây chính là phần cao trào của cốt truyện đó. Tân Giang Đại Kiều này là một hạng mục do chính phủ chủ trì giao cho các công ty lớn tiến hành đấu thầu. Nếu thành công, không chỉ có tên tuổi với chính phủ mà còn có thể thu được lợi nhuận tối thiểu một tỷ nhân dân tệ, là một miếng thịt mỡ lớn cho nên Giang thị cùng tập đoàn Hoàn Vũ, hai tập đoàn lớn nhất thành phố B cạnh tranh với nhau rất mạnh, cả hai đều nhất định muốn giàng lấy nó.

Trong cốt truyện gốc chính tại thời điểm mấu chốt này, Giang Lê nghe theo lời xúi giục của Tề Triết, đánh cắp tư liệu mật của Giang thị giao cho Tiêu Dật Trần. Thế là Giang thị lập tức liền lâm vào khủng hoảng lớn chưa từng có, còn chưa bắt đầu, liền đã thua thảm hại. Đáng lẽ ra, lấy năng lực của Giang Trầm Tức là có thể ổn định lại thế cục, nhưng có hai tên đồng đội heo là Giang Lê cùng Giang Quốc Lập kéo chân sau cho nên khiến hắn bỏ lỡ mất thời gian khôi phục công ty tốt nhất.

Giang Quốc Lập cũng là tên không có đầu óc, nhìn thấy công ty đang trong khủng hoảng như vậy, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là ổn định thế cục mà là “*Diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong*”, muốn nhân cơ hội này kéo Giang Trầm Tức xuống, một lần nữa đoạt lại quyền lực của mình, chờ đến khi lão ta giành lại được quyền điều hành công ty thì Giang thị cũng đã gần vỡ nát, cổ phiếu gần như rớt xuống điểm đóng băng, tất cả các đối tác toàn bộ huỷ hợp đồng, mặc kệ là lão có làm thế nào đều không thể đem Giang thị khởi tử hồi sinh.

*...* : Muốn đánh thắng kẻ địch bên ngoài thì trước hết phải đánh thắng kẻ địch bên trong .

Mộc Hi Thần xoa cằm, lần này nếu như hắn không ăn trộm tư liệu, dựa theo thực lực mà nói thì Hoàn Vũ so với Giang thị vẫn là hơi kém một chút, dù sao Giang thị cũng là công ty xí nghiệp trăm năm. Như vậy vì gia tăng lợi thế, Tiêu Dật Trần tất nhiên sẽ tìm đồng minh, lựa chọn tốt nhất dĩ nhiên chính là vị hôn thê thanh mai trúc mã có tiền có thế - Hàn Sở Vân, cũng chính là người phụ nữ có gia tộc liên quan đến hắc đạo bắt cóc nữ chính kia, tục danh nữ phụ độc ác.

Mà phương thức lôi kéo tốt nhất đương nhiên chính là đính hôn, đem hai nhà triệt để cột chung vào trên một chiếc thuyền. Như vậy nữ chính tâm cao khí ngạo sẽ làm thế nào đây? Hắn thật sự là rất chờ mong màn kịch sắp tới đó.😈😈😈

Tác giả có lời muốn nói : Giang Quốc Lập muốn đem Mộc Hi Thần ra làm bia đỡ đạn, khiến cho Giang Trầm Tức nghi kỵ để cho hắn trước đối phó Mộc Hi Thần, thừa cơ thu lại quyền lực, đáng tiếc a, nếu như lão biết, con trai lớn và con trai nhỏ mà lão coi như quân cờ lại chơi gay, thậm chí còn liên thủ với nhau đối phó lão. Như vậy chẳng phải lão sẽ phát bệnh tim mà chết sao? Mẹ ruột là ta đây biểu thị ta mới không có rất chờ mong đâu ! !