Chương 36: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (9)

Khi trang phục phân đến tay Mộc Hi Thần, thì chúng chỉ có một quần kaki cùng một chiếc cà vạt màu rượu đỏ, chờ hắn thay xong quần áo đi ra, không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy tên kia dùng ánh mắt như sói đói nhìn hắn.

Mộ Khanh Hàn đem hắn từ trên xuống dưới tỉ mỉ dò xét mấy lần, bất kỳ một chỗ nào cũng đều không bỏ qua, tựa hồ ý thức được tầm mắt của mình thực sự quá mức nóng rực, y có chút thất thố giựt giựt cái khoá kéo trên áo mình, đi tới, “Âu Sang gần đây mới cải tiến một chút quần áo, quả nhiên... Rất thích hợp với em...”

Ánh mắt của y phiêu phiêu bồng bềnh, như không dám rơi xuống trên người thiếu niên, nhưng dư quang khóe mắt quét lại một khắc cũng không có rời đi, quả thực như muốn mọc mắt ở trên người Mộc Hi Thần, đợi đến Jessica cầm máy quay phim đi đến, mới luyến tiếc đem tầm mắt mình rời đi.

“Nha! Bảo bối, cậu thật sự là quá đáng yêu, tôi đã có thể tưởng tượng đến cái trang phục này nhất định sẽ cháy hàng, quả thực tựa như là vì cậu mà làm ra...” Jessica ánh mắt phát sáng, nói liên miên lải nhải khen lấy khen để, nhưng là Mộc Hi Thần hoàn toàn không vui nổi.

Hắn hoàn toàn có lý do hoài nghi cái người này cùng Mộ Khanh Hàn thông đồng với nhau đùa giỡn hắn!

Nhưng hắn lại không thể lật lọng không làm được, cho nên vẻ mặt càng thêm lãnh đạm, hít sâu một hơi, tận lực không cáu kỉnh, “Quần áo đã thay xong, trực tiếp bắt đầu đi!”

Jessica đi tới một bên, chuyển một cái ghế dựa tới, hướng Mộc Hi Thần ngồi vào trên ghế, “Mộ, anh đứng ở bên cạnh, cầm lấy cà vạt của cậu ấy.”

Mộ Khanh Hàn quay người, ngón tay thon dài cầm lấy chiếc cà vạt, đầu ngón tay lại giống như lơ đãng cọ qua làn da nhẵn nhụi, kí©h thí©ɧ một trận ngứa ngáy, y khẽ cúi đầu, cho đến khi khoảng cách cùng người kia chỉ còn một cm, mới dừng lại.

Hơi thở hai người quấn quýt vào nhau.

Người đàn ông anh tuấn cao lớn mặc một bộ quần áo thoải mái, khóa kéo được kéo xuống một chút, lộ ra mảng lớn l*иg ngực màu mật ong, cả người tựa như sư tử đang lười nhác chợp mắt, lười biếng lại tùy tính, nhưng nếu như có ai dám xem thường y, vậy sẽ phải chuẩn bị gánh chịu hậu quả bị y cắn mất một miếng thịt!

Mà thiếu niên bị y toàn bộ bao phủ lại không để ý việc mình bị người ta tóm lấy, nhàn tản tựa lưng vào ghế ngồi nhìn lên người đàn ông so hắn cường tráng hơn rất nhiều, không chút yếu thế, ngược lại giống mèo con kiêu căng, kiêu ngạo lại tự tin, thẳng tắp sống lưng của mình, quyết không cho phép mình trước mặt kẻ địch yếu thế, dù là kẻ địch còn mạnh mẽ hơn hắn vô số lần!

Mộ Khanh Hàn nhìn thiếu niên bằng ánh mắt tràn đầy hứng thú, lại xen lẫn lửa giận, không có vị vua nào có thể cho phép quyền uy của mình bị khıêυ khí©h, dù đây là tiểu bảo bối y cưng chiều.

Thế nhưng là hết lần này tới lần khác tiểu bảo bối của y không có chút tự giác nào, cố thủ lấy sự kiêu ngạo cùng tự tôn của mình, lộ ra móng vuốt sắc bén giấu bên trong đệm thịt mềm mại, chỉ còn chờ từ trên người y hung hăng vồ xuống một miếng thịt.

Nhu cùng cương, băng cùng lửa, tù đày cùng tự do xen lẫn với nhau, chỉ vỏn vẹn trong một động tác.

“Được rồi, tốt, tốt, bảo bối, cằm của cậu có thể lại nâng lên một chút, càng vênh váo hung hăng hơn chút, Mộ, nét mặt của anh lại nghiền ngẫm thêm nữa, tựa như cảm thấy vô cùng hứng thú... Đúng đúng, perfect! !”

Jessica vây quanh hai người, máy ảnh trong tay láo liên không ngừng, chỉ một cái động tác như vậy, anh ta đã chụp không dưới 50 cái, từng góc độ đều không có bỏ qua.

“Đến, Mộ, thử xem cái này“ Jessica tiện tay đưa cho Mộ Khanh Hàn một cái ly đế cao, bên trong rót một chút rượu đỏ.

Anh ta loay hoay chỉnh sửa kiểu ngồi Mộ Khanh Hàn trên ghế, sau đó để Mộc Hi Thần nửa ngồi trên đùi của Mộ Khanh Hàn!

Mộ Khanh Hàn tựa như vị vua cao ngạo lại lạnh lùng, một cái tay lung lay ly đế cao, những tia sáng của đèn huỳnh quang chiếu xuống, ly pha lê bắn ra điểm điểm vầng sáng, nổi bật trong mắt y sự lạnh lùng, tựa hồ đối với nhân sinh không có mong chờ gì.

Chỉ khi nhìn thiếu niên ngồi trên đùi y.

Thiếu niên nhếch môi, hơi ngẩng đầu, vì hiệu quả quay chụp mà trên cổ tay thậm chí mang lên một còng tay kim loại, màu sắc đen tuyền càng làm nổi bật lên da thịt tuyết trắng của hắn.

Dù cho biến thành tù nhân, thậm chí như sủng vật bị đeo lên xiềng xích, thiếu niên vẫn biểu lộ như cũ lãnh đạm lại kiêu ngạo, dường như hoàn toàn không có bị tình huống trước mắt kí©h thí©ɧ đến, phảng phất hắn vẫn là còn ngồi tại trong cung điện, là một Vương tử điện hạ được nô bộc vây quanh.

Hắn nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt tràn đầy đạm mạc khinh thường!

Nhưng mà những tâm tình này của hắn đối với người đàn ông mà nói, lại là không đau không ngứa, y vui vẻ để hắn phóng túng, cho dù là đối với y bất kính, cũng không truy cứu, bởi vì y yêu tha thiết dáng vẻ lạnh nhạt này của thiếu niên, chỉ muốn hung hăng làm hắn khóc!

Thế là cảnh tiếp theo, chính là Mộ Khanh Hàn đem thiếu niên đẩy đến trên tường, đưa tay giật đứt nơ của thiếu niên, trên mặt cười tùy ý lại cũng tràn ngập ác ý, dường như trêu đùa đã nhiều ngày, rốt cục không chịu đựng được đem món quà này mở ra ăn vào bụng.

Mà thiếu niên cũng không còn là bộ dáng vạn sự không để trong lòng kẻ ngoài cuộc đứng quan sát, gương mặt trắng nõn hiện lên ráng hồng, bên trong cặp mắt đào hoa giờ tràn đầy lửa giận, đồng dạng như mèo con rốt cục bị ép đến cực hạn, không chút do dự lộ ra móng vuốt sắc bén muốn bảo vệ mình, nhưng lại chỉ có thể mềm nhũn cào trên thân người, không có chút lực uy hϊếp nào.

Jessica đã hoàn toàn điên cuồng, vây quanh hai người bọn họ chụp không ngừng, anh ta thật sự không nghĩ tới, giữa hai người thế mà lại có sự ăn ý tốt đến như vậy, nhưng là nhớ tới giao dịch của anh ta cùng Mộ Khanh Hàn, ảnh quay chụp lần này toàn bộ không được phát ra ngoài, nháy mắt liền có chút ỉu xìu.

“Hôm nay trước tới đây thôi, tiểu bằng hữu đi về nghỉ ngơi trước đi, hậu kỳ ảnh chụp tu bổ một chút, không sai biệt lắm liền có thể đưa vào sử dụng.” Thời điểm Jessica hô ngừng, là đã qua 4 tiếng, Mộc Hi Thần sờ sờ vòng eo mình bị vuốt ve quá độ, sắc mặt đen như đáy nồi, nếu là hắn lại không nhìn rõ hôm nay bị Mộ Khanh Hàn giở trò, chẳng phải là trước kia còn bị Chủ Thần đùa giỡn lâu hơn sao!

Cố nén nổi giận kiên nhẫn không có ngay tại chỗ phát hỏa, trước khi đi lia mắt đến hai tên bại hoại cấu kết với nhau, ánh mắt âm trầm đâm vào làm toàn thân bọn họ rét run.

“Yyy… tiểu bằng hữu có vẻ tính tình không tốt lắm nhe, Mộ, anh rốt cục gặp được khắc tinh á!” Jessica khó có được cơ hội một lần chế giễu Mộ Khanh Hàn, nhưng nói hồi lâu lại phát hiện người ta căn bản không nghe mình nói, nháy mắt chán nản, “Mộ!”

Mộ Khanh Hàn đảo từng tấm ảnh trong máy ảnh, trong mắt chỉ toàn là si mê, y đột nhiên lạnh mặt xuống, quay đầu nhìn Jessica, “Máy ảnh tôi mang đi, còn có bộ quần áo vừa nãy tiểu Thần mặc toàn bộ gói lại cho tôi, trước đó đã đáp ứng sẽ giúp quay quảng cáo ở thành phố B, cô yên tâm đi.”

Y vỗ vỗ bả vai Jessica, nhìn những thứ trong tay mình, cứ như tên biếи ŧɦái, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

“Mộ, tôi nói này, những bức ảnh vừa rồi thật sự rất tốt, chúng ta thương lượng chút, có thể hay không...” Jessica lăm le theo sau, anh ta làm một nhà thiết kế, đối với cái đẹp có sự chấp nhất đáng sợ, anh ta hoàn toàn có thể tiên đoán được rằng chỉ cần những tấm hình này làm thành áp phích, thiếu niên liền triệt để bùng nổ nổi tiếng!

“Không có khả năng!” Mộ Khanh Hàn đột ngột quay đầu lại, dùng ánh mắt ngoan lệ nhìn Jessica, làm anh ta run lên bần bật, Jessica cảm giác như mình bị cái gì mãnh thú nhìn chằm chằm!

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, Jessica cô là người thông minh, đừng làm chuyện dư thừa, hợp tác của chúng ta vẫn sẽ vui vẻ, đừng ép tôi bội ước!” Mộ Khanh Hàn cảnh cáo xong, xoay người rời đi.

Y nắm chặt đồ vật trên tay, đáy mắt u ám.

Bảo bối mê người như thế, y làm sao có thể để kẻ khác nhìn thấy được?

Nếu không phải sợ hù doạ đến cậu, y đã trực tiếp đem người cầm tù, để không cần bị nhiều người như vậy ngắm nhìn, dù có như thế nào cậu-Hi Thần toàn bộ phải thuộc về y.

Y cực hận sự tỏa sáng của thiếu niên trên màn ảnh, không thể chịu đựng được người khác tập trung ánh mắt trên người cậu, sợ rằng người mình dốc lòng bảo vệ lại bị người khác cướp mất.

Nhưng đồng dạng, y lại yêu tha thiết bộ dáng tùy tiện của thiếu niên, nghĩ muốn yêu thương cậu, che chở cưng chiều cậu, muốn cậu là người hạnh phúc nhất.

Tâm lí mâu thuẫn gay gắt, trái tim cháy bỏng khiến y càng trở nên khó kìm nén những đen tối trong người.

Loại nôn nóng này, khi y lần nữa mất dấu thiếu niên thì triệt để bộc phát.

Thời điểm Mộc Hi Thần bị tổng giám đốc Hoa Việt gọi đi nói chuyện, cả người vẫn có chút mơ màng.

Mục Thắng làm tổng giám đốc Hoa Việt, mỗi ngày phải quản lý bao nhiêu sự tình không đếm xuể, lẽ ra một người mới như hắn không đáng để tổng tài đại nhân tự thân ra trận mới đúng.

“Tôi nghe nói cậu gần đây không có công việc gì, tôi đã kêu Diệp Tử tìm cho cậu mấy cái, cậu nhìn xem một chút.” Mục Thắng thần sắc lãnh đạm đưa mấy tập giấy trước mặt cho Mộc Hi Thần, nếu không phải nét mặt của Mục Thắng quá mức đứng đắn thì Mộc Hi Thần còn tưởng rằng gã ta muốn giở trò gì.

Đúng như hắn suy nghĩ, thứ đồ trên tay này thực sự quá mức trân quý.

Mỗi cái đều là phim của các đạo diễn nổi tiếng, thậm chí còn có cả phim bom tấn Âu Mỹ, mấy cái quảng cáo nhãn hiệu quốc tế nhãn hiệu, đừng nói một người mới như hắn chính ngay cả những minh tinh hạng nhất, muốn lấy được nhiều tài nguyên như vậy, sợ cũng phải sứt đầu mẻ trán tranh đoạt một phen.

“Cậu đem về xem kĩ lựa chọn thật tốt, vừa ý cái nào thì nói với Diệp Tử, giờ không còn việc gì nữa thì cậu liền có thể đi.” Mục Thắng dáng dấp cũng cực kì tuấn mỹ, chỉ là đường nét khuôn mặt hơi nhu hòa, thậm chí nhìn qua còn có chút trẻ con (ý nói mặt baby nhưng cố ngầu), nhưng cái sự manh này toàn bộ bị lãnh đạm của Mục Thắng che giấu.

Mộc Hi Thần biểu đạt cám ơn của mình, ánh mắt như có như không dạo quanh một vòng phòng làm việc của Mục Thắng, sau đó nhếch nhẹ môi mà khó ai phát hiện, không lưu luyến chút nào xoay người rời đi.

Hoa Việt này, quả nhiên thú vị!

Sau khi Mộc Hi Thần rời đi, một thân ảnh thon dài từ trong góc khuất đi ra, đứng trước cửa sổ sát đất, ngũ quan tuấn mỹ bị ánh nắng chiếu lên thoáng hiện nét nhu hòa, nhìn qua cùng Mục Thắng giống nhau đến mấy phần!

“Ca, anh muốn theo đuổi ai chả được, cớ sao lại là Phó Tử Thần!!? Anh em nhà họ Phó cũng không phải dễ trêu chọc, nhất là Phó Tử Hàn kia, tại sao cứ nhất định phải trêu chọc người nhà họ Phó? Phó Tử Hàn đó chính là một tên điên!” Mục Thắng đứng dậy, đi đến bên cạnh người kia, đứng song song nghiêng đầu nhìn sườn mặt lãnh đạm của Mộ Khanh Hàn.

“Anh em nhà họ Phó dáng dấp rất tốt“ Mộ Khanh Hàn khẽ cười, chỉ là đáy mắt tất cả đều là hàn ý, chỉ có hồi tưởng đến đôi mắt đào hoa liễm diễm của thiếu niên mới có chút mềm mại xuống.

“Dáng dấp tốt hơn nữa thì như nào, người nhà họ Phó... Thật không biết anh nghĩ như thế nào ¿” Mục Thắng có chút hờn dỗi phồng má, cái bộ dáng tận lực tỏ ra lãnh đạm toàn bộ đều biến mất, thế mà lại giống như sinh viên đại học có chút đáng yêu, mà không phải là người đứng đầu Hoa Việt chỉ cần nghe thấy tên đã khiến người ta sợ mất mật.

“Phó gia khó giải quyết, còn không phải còn có nhóc sao? Thực sự không giải quyết được, liền làm phiền nhóc hi sinh một chút nhan sắc, em trai thân ái của tôi, vì chung thân đại sự vì hạnh phúc của anh trai em, chút chuyện nhỏ ấy, tin tưởng em sẽ không từ chối.” Mộ Khanh Hàn vỗ vỗ bờ vai của Mục Thắng, trên mặt vẫn là một mảnh đạm mạc, nhưng là ý cười cố nén cuối cùng vẫn là từ trong ánh mắt tiết lộ ra.

“Ca?¿! Anh là anh trai ruột của em đó!” Mục Thắng trừng lớn mắt, có chút khó tin mà nhìn Mộ Khanh Hàn.

“Tất nhiên.“ Mộ Khanh Hàn vô tình phản bác nói : “ Ngoan, chờ làm xong chuyện tốt này, sẽ cho em một đại hồng bao.” Nói xong cũng quay người đi, thẳng đến khi ra ngoài đóng cửa mới nghe được từ bên trong truyền đến tiếng gầm thét đinh tai nhức óc, “Ai mà thèm chứ! !”

Y có chút ngoắc ngoắc khóe môi, a, không có việc gì tới trêu chọc cái nhóc ngốc này, cuộc sống vẫn là rất tốt đẹp, không phải sao?

Cho nên nói năm đó không có kế thừa cái công ty nhàm chán này, quả nhiên là rất sáng suốt!