Chương 33: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (6)

Quá trình quay diễn tiến hành thuận lợi đến kỳ lạ, tất cả mọi người ai cũng không ngờ, một người mới thế mà lại có diễn xuất tốt như vậy, như thể cậu ta chính là trung tâm của ống kính, trên cơ bản tất cả cảnh quay đều chỉ cần quay một lần.

Dạng diễn viên này không thể nghi ngờ là dạng mà đạo diễn thích nhất, khiêm tốn lại hoà đồng, cho nên thái độ của Từ Hàng đối với hắn càng thêm tốt hơn, Mộc Hi Thần vốn là dáng dấp nhu thuận, miệng lại ngọt, trên cơ bản trừ Thẩm Lăng, những người khác đối với Mộc Hi Thần đều cảm tình không tệ, bình thường cũng ít nhiều sẽ chiếu cố hắn một chút.

Hiện tại quay chụp đã tiến hành đến gần cuối, hôm nay quay chính là cảnh Liêu Tam giả là mình trong sạch bị lừa dối, khắp nơi tung lời đồn vạch trần tội ác Ma giáo, liên hợp với những cái được gọi là giang hồ chính đạo cùng một chỗ vây quét Ma giáo.

Trần Khải Tinh làm con trai võ lâm minh chủ, tự nhiên là cùng đi, chỉ là hắn không nghĩ tới, sau chuyến đi này lại chính là vĩnh biệt.

Phía sau Ma giáo là đoạn thiên nhai (vực thẳm), Hứa Uyên một mặt lãnh đạm cầm kiếm giằng co, y phục trên người hắn đã rách nát, không ngừng có máu tươi tràn ra, đem y phục nhuộm thành thâm đen.

“Hứa Uyên! Ma giáo vốn là trơ trẽn, khiến người người phẫn nỗ, chúng ta niệm tình các ngươi chưa tạo ra lỗi lầm lớn không thể truy cứu mà tha cho các ngươi, không nghĩ tới chúng ta nhất thời mềm lòng thế mà tạo thành sai lầm lớn như vậy! Từ khi ngươi kế nhiệm Ma giáo đến nay, làm việc càng ngông cuồng, cướp bóc chém gϊếŧ đốt của không có điều ác nào không làm, thậm chí Hàn gia, Tôn gia, từ trên xuống dưới nhà họ Liễu hơn ba trăm người đều bị ngươi diệt khẩu, thật sự là tội ác chồng chất, không bằng cầm thú! Hôm nay, chúng ta nhất định phải diệt trừ mối tai hoạ này, mới có thể cho bọn họ một lời giải thích!”

Cầm đầu là Trí Toàn đại sư của Thanh An tự, trong giang hồ rất có uy vọng, lần này miệng lại nặng lời như vậy, xem ra thật sự là tức giận.

Hứa Uyên liếc mắt nhìn lão, ánh mắt âm trầm đảo qua từng người tại đây, lại bất ngờ đối diện với một đôi mắt sạch sẽ xán lạn, đệ đệ mà y một mực lo lắng không thôi đang bị một tên nam nhân khác kéo ở bên người, liều mạng chế trụ không cho qua.

“Ca ca... Ca ca...” Hứa Tà khẽ gọi, nghĩ muốn vọt tới bên người ca ca mà hắn yêu quý nhất, Trần Khải Tinh lại cho là hắn đang gọi mình, dùng sức đè lại giãy dụa của hắn, hống nói, “ Tiểu Tà ngoan, trước đừng làm rộn, Tinh ca xử lý xong người xấu lại chơi với ngươi...”

Bởi vì y bị nhóc ngốc gọi ca ca đến quen thuộc, thế mà lại nhanh quên, cái này đồ ngốc này vốn có một người ca ca.

Mà hơn hết cái người thiên chân vô tà này làm y không cách nào đem hắn cùng Ma giáo liên hệ tới.

Hứa Uyên nhìn ánh mắt sốt rột của đệ đệ mình, trên mặt biểu lộ càng lạnh lùng, nam nhân kia y nhận biết, Điểm Tinh kiếm thanh danh chỉ sợ trên giang hồ không ai không biết, mà lại trước đó Liêu Tam đuổi gϊếŧ Hứa Tà lại mất hứng mà về, sự tình này y cũng biết.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, cái tên nam nhân này không biết quan hệ của Hứa Tà cùng y.

Hứa Uyên mấp máy môi, làm khẩu hình chỉ có huynh đệ hai người mới biết, tựa như mỗi lần Tiểu Tà gặp rắc rối bị phụ thân trách phạt, chỉ cần y làm cái khẩu hình này, đệ đệ liền sẽ nhu thuận xuống, không nói không nháo, đem tất cả mọi thứ đều giao cho người ca ca hắn tín nhiệm nhất xử lý.

Quả nhiên, Hứa Tà đình chỉ giãy dụa, mở to đôi mắt, si ngốc nhìn Hứu Uyên.

Trần Khải Tinh phát giác cường độ giãy dụa của nhóc ngốc giảm đi rất nhiều, hơi kinh ngạc quay đầu, bắt gặp ánh mắt thuần khiết đầy ỷ lại của người kia, giống như cái gì cũng đều không cần lo lắng, cái gì cũng đều không cần phải sợ hãi.

Ánh mắt Hứa Uyên từ trên người đệ đệ y dời đi, như rắn độc mà đâm về cái tên vốn nên cùng y thân như huynh đệ, cười lạnh nói : “ Ngươi ngược lại thật là có bản lãnh, võ công không ra gì, nhưng thủ đoạn thì không ít, những năm này ngươi sau lưng ta làm ra những chuyện gì, ngươi tưởng ta không biết sao? Nữ nhi Tôn gia không muốn theo ngươi, ngươi liền đồ sát cả nhà nàng, Hàn gia không muốn dựa theo lời nói của ngươi mà đứng về phía ngươi, cũng bị ngươi tùy ý xóa đi, về phần Liễu gia...”

Ánh mắt của hắn đảo qua mọi người tại đây, tựa như đang nhìn một đống ô bẩn rác rưởi, “Kẻ nào lấy danh chính nghĩa đẩy Liễu gia vào chỗ chết là ai? Tâm kinh của Liễu gia rất mê người đúng không? Khi ra tay không cần phải kiêng kỵ, bởi vì sau đó chỉ cần đẩy toàn bộ lên Ma giáo liền tốt, như thế võ lâm chính đạo... thật là làm cho ta mở rộng tầm mắt!”

“Nói hươu nói vượn! Mọi người đừng nghe tên ma đầu này nói bậy, hắn nhất định đang mê hoặc mọi người thừa cơ chạy trốn...”

“Không sai, súc sinh coi mạng người như cỏ rác như hắn, nên sớm một chút bị đem ra xử lý...”

Bị đâm trúng tâm tư, Liêu Tam bối rối không thôi, làm cho đám người kích động cảm xúc mà phản bác lại, rất nhanh quần tình xúc động phẫn nộ, hai nhóm nhân mã nháy mắt đánh nhau.

Nhưng là tất cả mọi người không nghĩ tới, công lực Hứa Uyên vậy mà đã tu luyện đến cảnh Tiên Thiên, hơn nữa không biết hắn ăn bí dược gì, công lực đại tăng, trong lúc nhất thời đánh mãi không xong, các đại môn phái thương vong thảm trọng.

Trần Khải Tinh nhíu chặt lông mày, y mặc dù không đồng ý sự tình còn chưa tra rõ ràng liền không phân tốt xấu động thủ, nhưng là ma đầu kia hiện tại đã gϊếŧ gần 50 người lại là sự thật, không thể để tiếp tục như vậy!

Y đem Hứa Tà đưa đến một ngóc ngách gần đó, nhẹ giọng dỗ hắn trốn kỹ, sau đó rút kiếm liền xông ra ngoài, lúc đầu Điểm Tinh kiếm đối đầu Hứa Uyên là không có phần thắng, thậm chí hiện ra xu hướng suy tàn, nhưng là Hứa Uyên lại không biết nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên trợn to mắt, trường kiếm trong tay bắn ra, không có vũ khí nơi tay, chỉ có thể trơ mắt bị Trần Khải Tinh đâm xuyên người.

Nguyên lai ngay tại thời điểm hai người giằng co, Liêu Tam đánh lén Hứa Tà, nghĩ muốn thừa dịp loạn đem hắn gϊếŧ chết, lại không nghĩ rằng Hứa Uyên cho dù đang đánh nhau, cũng không quên phân ra một phần chú ý đến đệ đệ mình, nhìn thấy Hứa Tà gặp nạn, vậy mà quả quyết từ bỏ đường sống để cứu Hứu Tà.

Lúc đầu kịch bản là Liêu Tam trước khi chết hung hăng đẩy Hứu Tà một cái, để trán của hắn đυ.ng vào tảng đá, mở đường cho việc khôi phục thần chí.

Hòn đá kia đã được kiểm tra đi kiểm tra lại, là đạo cụ không thể nghi ngờ, nhưng Thẩm Lăng trông thấy Mộc Hi Thần không có chút nào phòng bị, thế mà thủ hạ dùng sức, đem thân thể của hắn hướng xuống một bên khác!

Mà phía dưới là cái dốc thẳng ngắn, phía trên dày đặc các loại cục đá bén nhọn, lại thêm hắn vừa mới tận lực dùng sức, nếu như Mộc Hi Thần cứ như vậy lăn xuống, nhất định là mất hết mặt mũi, tuyệt đối mặt mày biến dị, bị huỷ dung!

Biến cố phát sinh trong nháy mắt, Mộc Hi Thần quay đầu, đối diện với ánh mắt tràn đầy oán độc lại xen lẫn hưng phấn của Thẩm Lăng, hơi câu khóe môi, tao ngược lại là xem thường mày!

Trên tay dùng chút sức, thay đổi một chút tư thế, sau đó cứ như vậy lăn xuống dưới, đến cùng một thời điểm, quay đầu đập vào một thân cây, ngược lại là cùng hướng đi kịch bản lúc đầu đi không sai biệt lắm.

“Hảo!” Từ Hàng lúc này mới hô ngừng, mặc dù mới vừa rồi xuất hiện chút sai sót, nhưng bởi vì mấy người biểu hiện thực sự quá tốt, ông thế mà cứ như vậy ghi lại, sau đó mới vội vàng gọi người đi qua nhìn Mộc Hi Thần có sao không, không thể không nói, người như ông, có đôi khi thật sự là tỉnh táo đến đáng sợ.

“Hi Thần!” Mộ Khanh Hàn là người phản ứng đầu tiên, gần như khi chuyện xảy ra ngay lập tức liền co cẳng chạy tới, cũng may lúc ấy camera không có quay tới y, không đến mức để hủy một màn này.

“Em không sao chứ? Có đau hay không?” Y vô cùng đau lòng ngồi xổm xuống, tựa như đối đãi với một trân bảo dễ vỡ cẩn thận từng li từng tí đem người ôm vào trong l*иg ngực của mình, miễn cho lại bị đất đá trên mặt đất đâm tới.

Thời điểm y vừa mới chạy tới, đi giày còn có thể cảm nhận được lòng bàn chân nhói nhói, huống chi cậu cứ thế mà lăn xuống dưới?

Mộc Hi Thần hơi lộ ra cánh tay bên trên chằng chịt vết xước đỏ, y căn bản là không có cách nào tưởng tượng trên thân thể này có bao nhiêu vết thương, bị thương đến tột cùng nặng như thế nào!

Mộ Khanh Hàn tay run rẩy ôm lấy Mộc Hi Thần, nhưng lại ép buộc mình trấn định lại, miễn cho trên tay không nhẹ không nặng lại tổn thương cậu, tay còn lại vòng xuống đầu gấu đem người bế lên, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người ở đây, nghĩ muốn đem người mang đi.

“Ừm... Thật xin lỗi Mộ ca, thật xin lỗi Hi Thần, tôi không phải cố ý, tôi rõ ràng là đem cậu hướng tảng đá nơi đó đẩy, không nghĩ tới cậu lúc đó không đứng vững, thế mà trực tiếp từ một bên khác lăn xuống, tôi thật không biết, thật xin lỗi, ngô...” Thẩm Lăng mắt đỏ chạy tới, dừng ở trước mặt hai người, nếu không phải Mộc Hi Thần rõ ràng nhìn thấy ác ý trong mắt hắn, sợ rằng cũng phải bị diễn xuất đỉnh cao của hắn lừa qua đi.

Thậm chí bộ dáng hiện tại này của hắn,, nếu không phải biết trước tình, chỉ sợ còn tưởng là Mộc Hi Thần hắn làm gì Thẩm Lăng nữa nha.

Mộc Hi Thần đang chuẩn bị mở miệng giả bộ bạch liên hoa một chút, liền bị Mộ Khanh Hàn đánh gãy, con ngươi y tràn đầy lệ khí hung hăng trừng mắt Thẩm Lăng, quả thực như là muốn đem hắn lăng trì, ánh mắt đó làm toàn thân Thẩm Lăng trở nên cứng đờ, “Tránh ra, cậu đã đem cậu ấy đẩy xuống, hiện tại còn muốn chậm trễ cậu ấy trị liệu?”

Buông xuống một câu nói như vậy, Mộ Khanh Hàn vòng qua Thẩm Lăng liền đi, hoàn toàn không quan tâm đến sắcặt của người phía sau nháy mắt trở nên khó coi.

Thẩm Lăng đứng tại chỗ, cảm thụ ánh mắt trỉ trỏ như kim châm của mọi người xung quanh bắn tới, có chút chật vật gục đầu xuống, đáng chết!

Những lời nói hắn vừa mới nới kia, rõ ràng đã đem đẩy lỗi sang Hi Thần là bản thân nó không đứng vững mới có thể chếch đi từ một bên khác lăn xuống đi, thế nhưng là Mộ Khanh Hàn vô cùng đơn giản dùng một câu, biến thành là hắn cố ý!

Lúc đầu nếu là Mộc Hi Thần mở miệng giải thích một chút, mình cũng có thể giả vờ như không có gì, thế nhưng là người kia căn bản không cho Hi Thần cơ hội mở miệng!

Lần này tốt rồi, mặc kệ Mộc Hi Thần bị thương có nặng hay không, Thẳm Lăng hắn vẫn sẽ tạo cho người ta ấn tượng là một loại tâm cơ thâm trầm, con đường về sau, sợ rằng sẽ càng khó đi hơn...

Vừa mới rồi làm sao không có ngã chết!

Thẩm Lăng hận đến nghiến răng, cũng có chút hối hận mình vừa rồi lỗ mãng, nếu không, chỉ cần hắn biểu hiện đầy đủ vô tội, máy quay phim phía dưới cũng nhìn không ra cái gì, kia Mộc Hi Thần cũng chỉ có thể nuốt xuống mà ngậm bồ hòn, thậm chí còn có thể bị hủy dung mà chẳng nói được gì, dù sao bên trong quá trình quay chụp, chắc chắn vẫn sẽ có chút nguy hiểm, nhưng là hắn không ngờ tới Mộ Khanh Hàn vậy mà lại vì Hi Thần ra mặt, thậm chí vì hắn châm chọc mình!

Tiện nhân này...

Thẩm Lăng trong lòng cuồn cuộn mênh mông hận ý cùng các loại suy nghĩ ác độc, nhưng trên mặt lại càng biểu hiện ra vô tội, oanh oanh nước mắt tràn đầy, mặc cho ai cũng không thể nào nghĩ là hắn cố ý.

Một lúc lâu sau, một người tương đối thân quen với Thẩm Lăng trước kia đi tới an ủi nói : “Được rồi, đừng khóc, kia chỉ là ngoài ý muốn, lại nói Hi Thần không phải không có việc sao? Chỉ cần người không có việc gì liền tốt, chúng ta đều nhìn thấy, là chính cậu ta không có đứng vững...”

Thẩm Lăng nghe bạn tốt an ủi, có chút hơi hơi thả lỏng trong lòng, xem ra sự tình còn chưa bết bát tới tình trạng nào...

Bên này Mộ Khanh Hàn cơ hồ là đen mặt, đá tung cửa, nhưng mà động tác đặt người xuống giường cùng động tác thô bạo của y lại tương phản, cẩn thận từng li từng tí.

“Quần áo cởi ra, tôi kiểm tra cho cậu một chút sau đó bôi thuốc.” Y mặt lạnh ra lệnh, nhìn dáng vẻ cái người trước mặt này cố nén đau đớn mà lo lắng đau lòng vô cùng, hận không thể đem những cái tổn thương kia đều chuyển sang hết lên trên người mình.

“A? Không... Không cần Mộ ca, em có thể tự mình làm, ngài chút nữa còn có phần phải diễn...” Mộc Hi Thần có chút lúng túng rụt rụt về sau, phối hợp với gương mạt nhợt nhạt giò phút này của hắn, ngược lại thật sự là kí©h thí©ɧ một loại du͙© vọиɠ bạo ngược của người khác, nhưng Mộ Khanh Hàn bây giờ lại không có bất kỳ suy nghĩ nào.

“Tự mình làm? Phần lớn đều bị thương ở sau lưng, chính cậu thấy được?” Y nhìn thấy biểu tình khôngấy tình nguyện của thiếu niên, đáy lòng hỏa khí càng vượng, gần như sắp nhịn không được mà động thủ!

“Khụ, kia... Kia phiền phức Mộ ca gọi Diệp Tử đến đây đi, Mộ ca chút nữa còn có phần diễn, không thể bởi vì em mà chậm trễ...” Hắn lời còn chưa nói hết, liền bị Mộ Khanh Hàn móc ra điện thoại trong túi quần điện thoại, hung hăng ném tới góc tường.

Mộ Khanh Hàn cúi người, hai tay chống hai bên Mộc Hi Thần, cúi đầu xuống gần như sắp đυ.ng tới chóp mũi hắn, “Không vội, đợi lát nữa quay cũng giống vậy, đều là đàn ông, sợ cái gì? Tự cậu làm, vẫn là để tôi giúp cậu cởi? Ha?”

Ánh mắt rất có tính xâm lược lại xen lẫn lửa giận của người đàn ông làm Mộc Hi Thần có chút rụt rè, hắn cố gắng bỏ qua ánh mắt đó một bên, động tác trên tay không ngừng, giải khai quần áo gần hết.

Cái dáng vẻ nổi giận của người đàn ông này, làm sao lại quen thuộc như vậy? Chẳng lẽ là vị kia nhà mình sao?

Thiếu niên chậm rãi trút bỏ trường sam, lộ ra thân thể thon dài trắng nõn, còn có sự mềm dẻo độc thuộc về thiếu niên, chỉ là trên nước da trắng như sứ lại tràn đầy những vết tím xanh, càng nhìn càng làm mắt Mộ Khanh Hàn càng thêm tối.

Y từ trong phòng tìm ra hộp cứu thương, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho người ta, lại nghe được thiếu niên từ nãy vẫn một mực trầm mặc hỏi nói : “Anh có biết Giang Lê không?”

Động tác trên Mộ Khanh Hàn bỗng nhiên dừng lại, cẩn thận hồi tưởng, lại không nhớ nổi cái tên này, mờ mịt nói : “ Không biết, là gì của cậu sao?”

Mộc Hi Thần chăm chú nhìn vào mắt y, sợ bỏ lỡ bất cứ tia cảm xúc bào trong đó, nhưng lại chỉ nhìn thấy mê mang về sau, có chút thất vọng thở dài.

Không phải sao?

Cái người đàn ông này đối với hắn tốt như vậy, hắn còn tưởng rằng sẽ là y đâu...