Chương 32: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (5)

“Cảm... Cảm ơn Mộ ca, em có thể tự mình làm. “ Mộc Hi Thần lui về phía sau một chút, tránh đi tay Mộ Khanh Hàn, tiếp nhận túi chườm tự thoa cho mình.

Mộ Khanh Hàn là ảnh đế, lấy thân phận cùng địa vị của y bây giờ, không nên quá thân thiết với người nào, miễn cho sinh ra mấy tin đồn tiêu cực không cần thiết.

Mộ Khanh Hàn ánh mắt ảm đạm, muốn đưa tay giúp cậu nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm, thậm chí có chút lui lại kéo dài khoảng cách, y biết cậu cố kỵ cái gì, cho nên mới cảm thấy có chút khó chịu, chẳng lẽ cậu không tin y có thể bảo vệ cậu?

Ngay tại thời điểm y suy nghĩ các loại, lại nhìn thấy mắt thanh niên sáng lên, thoan thoắt giống con con thỏ chạy đến hướng của một người đàn ông khác.

Toàn thân trên dưới đều bị bao bọc kín mít, cỏ áo dựng thẳng che khuất hơn phân nửa khuôn mặt và đeo khẩu trang màu đen chỉ để lộ ra một đôi mắt thon dài mà sắc bén, nhưng dù cho dù như vậy thì một thân quý khí cùng khí thế không giận tự uy cũng làm cho người ta khó mà coi nhẹ.

“Ca, làm sao anh lại tới đây?” Mộc Hi Thần tiến tới, nhìn thấy anh trai nhà hắn xưa nay vẫn là bộ dáng tinh anh cứng nhắc thế mà bây giờ lại ngụy trang thành một ông chú quái đản, chỉ là bởi vì hắn đã từng nói không hi vọng thân phận của mình lộ ra ánh sáng, muốn tự đứng vững bằng thực lực của bản thân, cho nên không hi vọng người khác biết mối quan hệ anh em của bọn họ.

“Tiểu tử vô tâm, em không về anh chỉ có thể tới tìm em, quay phim mới được bao lâu chứ? Em thế mà đã một tuần lễ không có về nhà, anh nếu không đến, em có phải hay không dự định đóng xong lại không về nhà?” Phó Tử Hàn tức giận duỗi ngón tay ra chọc chọc cái trán đầy đặn của hắn, lại nhìn thấy mấy vết đỏ trên mặt hắn thì liền dừng động tác.

“Đây là có chuyện gì? Có người khi dễ em? Hay có kẻ đánh em?” Ngữ khí của Phó Tử Hàn nháy mắt trầm xuống, ánh mắt sắc bén như là chó sói đảo qua từng người ở chỗ này, người bị anh nhìn qua đều cảm thấy phần gáy phát lạnh.

Cuối cùng ánh mắt Phó Tử Hàn thẳng tắp đối mặt với Mộ Khanh Hàn , gần như chỉ trong nháy mắt, anh liền xác định tên đàn ông trước mắt này rất có tính xâm lược và khó đoán, bởi vì anh nhìn lấy ánh mắt hắn nhìn bảo bối thâm trầm đến gần như hung ác, là đàn ông thì đều có thể hiểu được hàm nghĩa trong đó.

“Em đối diễn với hắn, còn bao nhiêu cảnh nữa?” Phó Tử Hàn đầu tiên thu hồi ánh mắt, tiện tay giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán chảy xuống, không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy đôi mắt tên đàn ông kia trở nên càng thâm thúy hơn.

“Không có nhiều cảnh nữa, ca, anh đi về trước đi? Tối em liền về nhà có được hay không?” Mộc Hi Thần đưa tay đem Phó Tử Hàn che sau lưng, lão ca ngu ngốc này, mặc dù bây giờ không có ai nhận ra, nhưng càng ít bị người khác chú ý càng tốt a...

“Em đi đi, anh ở chỗ này chờ em, đến tối dẫn em đi ăn đồ ăn ngon.” Phó Tử Hàn hoàn toàn không hề bị lay động, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp đợi ở ngoài trường quay.

Tiếp theo chính là cảnh mấy người bọn họ gặp cướp chém gϊếŧ muốn lấy hộp gỗ lần đầu tiên, hộp gỗ trong tay nhân vật chính được cho cho bí tịch võ công tuyệt thế, nếu đạt được nó liền có thể danh xưng thiên hạ, cũng có người nói bên trong là bản đồ dẫn tới tàng bảo, thành công tìm tới tàng bảo liền có thể trở thành *phú khả địch quốc*.

*...* : tài sản cá nhân của một người có thể sánh ngang hay vượt qua cả ngân khố của một quốc gia, thì khối tài sản đó lại trở thành mối nguy khôn lường cho người chủ, đặc biệt nếu như họ đang nằm dưới sự kiểm soát của một chế độ độc tài như ĐCSTQ.

“Tiểu Tà , đợi lát nữa đánh lên, phải thật theo sát ta biết không?” Trần Khải Tinh rút ra trường kiếm, một tay nắm chắc Hứa Tà, cùng Tiêu Uyển Thanh đối lưng, đem người bảo hộ ở giữa bọn họ.

Các cảnh đánh nhau luôn luôn khó tránh khỏi sinh ra một chút sai lầm, cho nên một màn này trọn vẹn quay bốn lần mới qua, thời điểm Từ Hàng hô ngừng, đã là hơn 8 giờ tối.

Mộc Hi Thần vội vàng đổi quần áo, còn chưa tẩy trang đã chạy ra ngoài, thậm chí ngay cả Mộ Khanh Hàn gọi hắn cũng không nghe thấy, hắn đã đem lão ca nhà mình phơi trọn vẹn 6 giờ!

Mộ Khanh Hàn nhìn bóng lưng thiếu niên chạy như bay, uất khí trong lòng càng sâu, quay đầu cùng người đại diện nói : “ Tôi nhớ được cậu ấy ký với Hoa Việt?”

Tưởng Bạch mặt ngây thơ, “Đúng vậy a boss, chính là công ty chúng ta a!”

Mộ Khanh Hàn bên môi cười (aka cười nửa miệng), ánh mắt lạnh lùng, thậm chí xen lẫn một chút ngoan độc cùng quyết tâm, “Vậy liền hảo hảo điều tra thêm, tôi muốn toàn bộ tư liệu của cậu ấy, không phải những thông tin trong công ty mà là ở bên ngoài, hiểu chưa?”

Tưởng Bạch sửng sốt trước lời nói của y, nhiều năm như vậy, Mộ Khanh Hàn cho tới bây giờ vẫn là một người lãnh lãnh đạm đạm, không có đối với bất kỳ người nào bất cứ chuyện gì biểu hiện ra hứng thú, ấy thế mà người mới này lại có thể bị Mộ ca coi trọng như vậy, cái này, sự tình thật không đơn giản, chẳng lẽ muốn *cường thủ hào đoạt*?

*Cường thủ hào đoạt* là dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoại thứ mình muốn.

Thế nhưng ý nghĩ như vậy tại lúc người đại diện cầm tới tư liệu của Mộc Hi Thần đã bị chính anh ta đè chết tại trong bụng, cái này nào phải cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn?

Rõ ràng là một con sói đội lốt cừu a!

Lai lịch này của hắn, như thế nào che che lấp lấp, quả thực chính là *giả heo ăn thịt hổ* điển hình, nếu như có ai thấy hắn là người mới nghĩ muốn xuống tay với hắn, chỉ sợ ngày mai liền sẽ bị toàn bộ ngành giải trí phong sát!

*...* : một người đi săn muốn bắt con hổ khi không có cách nào để bắt được, bèn đóng giả một con lợn, kêu như lợn để nhử cho hổ tới, chờ khi nó đến gần, xuất kỳ bất ý đột nhiên đánh mạnh vào con hổ. Kết quả bất ngờ là con hổ chẳng chết cũng què.

“Mộ ca, ngài nếu chỉ muốn chơi một chút, vẫn là đổi thành người khác đi, Phó Tử Hàn rất cưng chiều em trai, mà cái người này... Ba năm trước đây, bây giờ trong vòng vẫn còn truyền anh ta là tên điên, chúng ta không cần thiết đi động vào...”

Tưởng Bạch đặt một chồng ảnh chụp cùng vài trang tư liệu kia trước mặt Mộ Khanh Hàn, thấy boss nhà mình sắc mặt càng ngày càng âm trầm, tận tình khuyên bảo, sợ vị đại gia này sơ ý một chút liền làm ra sự tình gì không lý trí.

Chơi gay không đáng sợ, chơi đùa cũng không thành vấn đề, nhưng vấn đề là, có người không thể đυ.ng tới, sơ ý một chút liền dẫn lửa thiêu thân, mặc dù boss không phải là không có năng lực giải quyết phiền phức, nhưng chung quy rất phiền phức a, mà chuyện phiền phức, nên tận lực tránh mà!

“Câm miệng! Cậu có thể đi rồi!” Mộ Khanh Hàn mặt vô cảm ngẩng đầu trừng mắt liếc người đại diện một cái, không chút lưu tình đem người đuổi ra ngoài.

“Phó Tử Thần...” Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp, phía trên là một tiểu mập mạp trắng trắng mềm mềm ngọt ngọt, cười ngây ngô trước ống kính.

Mặc dù mắt của hắn bị mỡ trên mặt chen lại chỉ còn một khe nhỏ, so sánh với cặp mắt đào hoa liễm diễm hiện tại, tuy không quá đẹp nhưng vẫn khiến y lay động thâm tâm.

Dường như chỉ cần là người này, hoặc nói là linh hồn bên trong thân thể này, vô luận hắn biến thành cái dạng gì, đều chỉ cần một cái liếc mắt liền nhận ra, giống như bản năng khắc sâu từ trong linh hồn.

Lúc trước y vẫn cho rằng duyên phận là thứ ảo diệu gì chứ, nhưng là hiện tại Mộ Khanh Hàn lại thật bắt đầu tin tưởng loại đồ vật vô căn cứ bất định này, chỉ cần có thể để y gặp được người kia!

Nhớ tới nửa năm trước lần đầu tiên nhìn thấy cậu, nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt bất lực của cậu, Mộ Khanh Hàn liền cảm thấy tim mình như bị nhiều nhát dao đâm xuyên, gần như muốn vỡ thành nhiều mảnh, y cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trên tấm ảnh, lẩm bẩm nói : “ Bảo bối, cái loại cặn bã này có gì tốt, quay đầu nhìn tôi đi, trái tim tôi chỉ vì em mà đập, tôi so bất luận kẻ nào đều yêu em nhiều hơn...”

Từ khi Mộ Khanh Hàn biết quan hệ giữa Phó Tử Thần cùng Tưởng Minh Hiên, liền bắt đầu không chút ngần ngại chèn ép gã, chỉ là động tác tương đối kín đáo, cho nên Tưởng Minh Hiên tạm thời còn không có phát hiện ra cái gì không đúng, chẳng qua là cảm thấy gần đây tựa như không quá thuận lợi thôi.

Ghi hình của ngày hôm nay chính là Hữu hộ pháp Liêu Tam do Thẩm Lăng thủ vai, nghe nói Hứa Tà không chết liền tự mình dẫn người đuổi gϊếŧ.

Liêu Tam là cô nhi do giáo chủ Ma giáo tiền nhiệm đem về nhận nuôi, từ nhỏ lớn lên cùng giáo chủ Hứa Uyên hiện tại, hai người vốn nên thân như huynh đệ, nhưng là đáng tiếc cuộc sống an nhàn lại không thoả mãn được lòng tham của gã.

Sau khi lão giáo chủ chết, liền bắt đầu chống đối Hứa Uyên, trong âm thầm phái ra sát thủ đem Hứa Tà ngu dại lừa gạt ra Ma giáo, muốn gϊếŧ hắn, muốn mượn cái chết của Hứu Tà kích động Hứa Uyên, thừa dịp Hứu Uyên tinh thần bất ổn liền ra đòn tất sát, triệt để đem Ma giáo nắm trong tay.

Chỉ là không nghĩ tới vận khí cái đồ ngốc đó ngược lại lại tốt như vậy, lần đầu tiên xuống núi liền gặp gỡ Trần Khải Tinh, từ đây được hắn bảo hộ dưới cánh chim, quả thực khiến gã hận đến nghiến răng.

Bởi vì Hứa Uyên đã mơ hồ phát giác được những động tác nhỏ kia của gã, bắt đầu lần lượt hạn chế quyền lợi của gã, cho nên lần này gã không thể không tự mình ra tay, tất yếu phải bắt được Hứa Tà, biến nó thành bùa hộ mệnh lớn nhất mình.

“Trần công tử, Điểm Tinh kiếm khách, đã sớm nghe danh, các hạ về nhất định sẽ đạt thành tựu phi phàm, bất quá hiện tại vẫn là làm người thông minh một chút a.”

Thẩm Lăng đem trường kiếm của mình thẳng tắp bổ về phía Hứa Tà, lại bị Trần Khải Tinh nửa đường chặn đứng, thần sắc lãnh đạm không chút dao động bởi vì lời nói vừa rồi, thanh bích trường kiếm trên tay lóe lên tia sáng xanh, đồng dạng như chủ nhân nó, vô cùng sắc bén, “Ta nếu ngay cả một người cũng không bảo hộ được, nói gì đến giữ vững hoà bình võ lâm, không cần nhiều lời, muốn động đến hắn, trước bước qua xác ta!”

Sau mấy trận giao đấu, Liêu Tam liền thua thảm bại phải lui về sau, nhưng Trần Khải Tinh cũng bị thương không nhẹ, Hứa Tà mặc dù ngu ngơ, nhưng cũng biết những cái màu đỏ kia làm người rất khó chịu, nước mắt rưng rưng ôm lấy Trần Khải Tinh, một bên khóc một bên nói : “Tinh ca, Tinh ca... Đau a, đau a, hô hô, Tinh ca...”

Trần Khải Tinh có chút khó khăn đưa tay lau đi hàng lệ trên mặt hắn, thở dài nói : “ Không đau, thật, ngươi nhìn ta đều không có khóc, rõ ràng là ta mới là người bị thương, ngươi làm sao ngược lại lại khóc lên...”

Tiêu Uyển Thanh chạy tới, tay chân lanh lẹ băng bó cho y, mắt nhìn nhóc ngốc đang khóc thảm hề hề, kinh ngạc nói : “ Ngươi cũng bị thương rồi? Bị thương ở đâu?”

Hứa Tà lại chỉ là lặp lại mấy câu nói, “ Tinh ca... Đau, đau...”

“Hắn nói cái gì đó?” Tiêu Uyển Thanh thực sự nghe không hiểu, chỉ có thể quay đầu hướng Trần Khải Tinh xin giúp đỡ, Trần Khải Tinh cười khổ giải thích giúp cô, “Hắn đây là đang thay ta nói là ta đang đau, cho dù ngu dại, nhưng cũng biết tốt xấu, ngược lại còn là người trọng tình nghĩa...”

Bên này quay chụp tiến hành rất thuận lợi, một bên khác đã kết thúc Thẩm Lăng giấu mình trong góc, ánh mắt oán độc thẳng tắp quét về phía hai người đang ôm nhau, nhân vật này vốn nên là của hắn!

Cái tên Hi Thần này không biết dùng thủ đoạn gì cướp được nhân vật thuộc về hắn, nếu không, sao một tân binh chưa từng đóng phim lần đầu tiên liền có thể tham gia vào bộ phim lớn như vậy? Hơn nữa còn không có bối cảnh gì , căn bản không biết là lên giường với nhà đầu tư nào?

A, nói không chừng, hắn là đem tất cả nhà đầu tư đều lấy lòng một lần đâu!

Thẩm Lăng vô cùng oán độc nghĩ đến, dù sao hắn cũng tuyệt không tin kĩ năng diễn xuất của mình lại bại dưới tay một tiểu vô danh, chỉ có thể do hắn dùng thủ đoạn nào đó.

Hơn nữa, để leo lên vị trí ngày hôm nay, hắn cũng không biết phải trả giá biết bao nhiêu, nếu như kẻ khác không bằng hắn mà lại so với hắn thành công hơn, đó nhất định là dùng thủ đoạn còn kinh khủng hơn hắn!

Dường như chỉ có phỏng đoán ác ý này mới có thể khiến cho nội tâm vặn vẹo của hắn hơi thu hoạch được một chút cân bằng cùng an ủi.

Thẩm Lăng còn có loại dự cảm khó hiểu, thông qua bộ phim này, hắn hẳn phải cùng người đàn ông như là thần tiên kia sinh ra một chút tình cảm khắc sâu trong lần đầu gặp gỡ, tựa như hiện tại giọng nói nhỏ nhẹ, ôn nhu chiếu cố đều hẳn là thuộc về hắn!

Mộ Khanh Hàn chính là giấc mộng của hắn a!

Suy nghĩ này chỉ có thể giấu ở dưới đáy lòng, căn bản không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thậm chí cho dù nằm mơ cũng muốn đạt được.

Hắn vô luận như thế nào đều không thể quên được, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông ở trên TV, trong chớp mắt đó, phảng phất như linh hồn bị chấn động, khiến hắn chẳng từ bất cứ giá nào mà lao vào giới showbiz, thậm chí vì có thể được cùng y đóng phim, vì có thể sánh với y mà bán mình...

Nhưng là bây giờ, mắt thấy mộng tưởng sắp thành thật, lại bị chặn ngang bởi tiện nhân này! !

Đoạt thứ thuộc về hắn, hắn chắc chắc phải để Hi Thần trả cái giá đắt nhất!